Edit Ngọc Trúc
Chiêu nói không khiến Tịch thả lỏng được chút nào. Hắn quen sống một mình, từ trước đến nay đều là kiểu người chỉ cần lo cho mình no bụng là đủ, nhưng hiện tại, hắn lại buộc phải suy nghĩ đến chuyện sinh kế của cả một tòa thành.
Trong đầu hắn, có một giọng nói đang nhắc nhở: đống lương thực cướp được kia, có lẽ chỉ tạm giải được cơn đói nhất thời, nhưng không thể thực sự giải quyết được hoàn cảnh bế tắc của mọi người.
Kỳ Bạch nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, không khỏi có phần bội phục con mắt nhìn người của Lang Trạch.
Tịch tuy còn trẻ, kinh nghiệm cũng chưa đủ, nhưng hắn quả thật có tiềm chất làm lãnh tụ. Chỉ là nhiều lúc, có lý tưởng thôi thì chưa đủ — cách thực hiện mới là điều quan trọng nhất.
Có lẽ vì cuộc trò chuyện ấy, bầu không khí giữa Chiêu và Tịch trở nên có chút vi diệu.
Một lúc sau, có người đi vào sơn động nói nhỏ vào tai Chiêu điều gì đó. Sau khi nghe xong, hắn chào mọi người, để lại Chuẩn, còn mình thì rời đi trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT