Edit Ngọc Trúc
“Phụng dưỡng? Ta không còn ấu tể nào nữa, cần gì phụng dưỡng.” Một lão thú nhân khoát tay từ chối.
“Không đúng, không đúng đâu,” một ấu tể bên cạnh Hắc Sơn chỉ vào tấm đá lớn ở giữa quảng trường, “Ở đây ghi rõ, dù không còn ấu tể, chỉ cần là lão thú nhân của thành trì, qua 70 tuổi thì có thể nhận thêm một phần vật tư trợ cấp.”
Lão thú nhân hít sâu một hơi, cố gắng ưỡn thẳng lưng, ngước lên nhìn: “Thật sao?”
Trước nay chỉ nghe nói, lão thú nhân đến một độ tuổi nhất định thì bộ lạc sẽ phân bớt đồ ăn, dần dà vì không thể tự săn thú mà yếu đi rồi chết. Chưa từng nghe nơi nào chịu nuôi sống người già cả.
Bọn họ đã quen với điều đó, từ đời này sang đời khác trong bộ lạc đều là như vậy. Khi còn trẻ có thể được chia nhiều đồ ăn, cũng là nhờ lão nhân đời trước hy sinh mới có được.
“Đương nhiên là thật.” Thát Vân nói với lão thú nhân, “ Đại Tư Tế ca ca bảo rằng, mỗi một vị lão thú nhân đều đã từng vì bộ lạc mà trả giá rất nhiều. Chúng ta không thể vì họ tuổi đã cao, không còn khả năng chiến đấu mà bỏ rơi họ. Ngược lại, càng nên kính trọng họ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT