Edit Ngọc Trúc
Nghe vậy, Kỳ Bạch đứng dậy, đôi tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt vài cái, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn một chút, rồi trả lời: "Đã biết, ta lập tức tới ngay."
Vị trí của Dương La cũng không khó tìm, Kỳ Bạch từ xa đã nhìn thấy ông đang giơ cao cây trượng hùng cốt của mình, đứng giữa hai cây đại thụ treo đầy thịt muối. Kỳ Bạch tiến lên phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tư tế gia gia."
Dương La thấy hắn tới liền chỉ tay về phía những miếng thịt muối treo lơ lửng trên không trung, nói: "Thịt heo của chúng ta đã ướp gần xong rồi, ta định ngày mai sẽ lấy xuống. Ngày mai ngươi không cần ra ngoài thu thập nữa, ở lại trong bộ lạc cùng ta kiểm kê số lượng thịt muối."
Kỳ Bạch đáp một tiếng. Lúc này hắn mới nhận ra rằng, sau bảy tám ngày trôi qua, những miếng thịt muối trên cao đã gần như không còn hơi nước, màu sắc trở nên sẫm hơn, trong không khí lan tỏa một mùi tanh mặn, trông thực sự đã được ướp kỹ càng.
Trước khi đi ngủ, Kỳ Bạch cố ý tìm Thỏ Nha để truyền đạt lại sự sắp xếp của Dương La. Thỏ Nha tự nhiên không phản đối, chỉ yêu cầu Kỳ Bạch đưa đòn gánh và giỏ mây mà hắn thường dùng cho nàng, để người khác sử dụng trước.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đội thu thập xuất phát, một già một trẻ hai người ngồi xổm giữa quảng trường, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Bên cạnh họ là những bảo bối của Dương La—những viên đá lớn nhỏ với màu sắc khác nhau, cùng với những sợi dây cỏ được bện tỉ mỉ chuyên dùng để buộc chặt.
Dương La nói: "Thông thường, mùa đông sẽ kéo dài khoảng mười chu kỳ mười ngày, nhưng năm nay mùa đông tới sớm hơn bình thường, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng nó kéo dài hơn."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT