Edit Ngọc Trúc
Lúc này, Hầu Nham đã dẫn đầu rời khỏi bộ lạc. Kỳ Bạch cũng không rõ Lang Trạch có hiểu được lời mình nói hay không, nhưng cậu tin chắc rằng bọn họ nhất định sẽ an toàn trở về.
Lúc này vẫn chưa đến trưa, những người còn lại trong bộ lạc phải gánh vác công việc càng nặng nề hơn.
Họ cần phải nhanh chóng xử lý những con lợn rừng, chỉ giữ lại một con làm thực phẩm, còn năm con đã chết thì đem đi ướp. Sáu con lợn rừng còn sống sau một đêm cũng đã yếu ớt gần như sắp chết, vì thế thời gian của họ vô cùng gấp rút.
Mảnh đất trống vừa được dọn sạch hôm qua, giờ đây lại phát huy tác dụng lớn.
Trên khu đất trống trong bộ lạc, ba con lợn rừng đang được lột da và xẻ thịt cùng lúc.
Kỳ Bạch ngồi xổm xuống, tay chạm vào lớp da lông của lợn rừng. Khác với lợn nhà có bộ lông thưa thớt, lợn rừng lại được bao phủ bởi lớp lông dài màu nâu, hơn nữa chúng còn thích lăn lộn trong bùn, khiến lớp da càng trở nên thô ráp. Sờ vào không hề dễ chịu, nhưng số da thú này lại là thứ mà Hắc Sơn bộ lạc đang rất cần, vì thế dù chỉ một mẩu cũng không thể lãng phí.
Việc lột da trong bộ lạc thường do những thú nhân có kinh nghiệm đảm nhận, nhưng vì lợn rừng có kích thước quá lớn, nếu để một người làm thì sẽ mất quá nhiều thời gian. Vì vậy, mỗi con lợn rừng đều có một nhóm người vây quanh, những thú nhân dày dạn kinh nghiệm sẽ hướng dẫn những thú nhân trẻ tuổi cùng thực hiện.
Những công việc nặng như thế này vốn không cần tư tế Dương La ra tay, nhưng hiện tại trong bộ lạc không có nhiều người có thể làm, vì thế hắn chỉ có thể cởi bỏ bộ trang phục trên người, cầm dao xương và tự mình ra trận.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play