Edit Ngọc Trúc
Dương La trong lòng nghĩ thật đơn giản: ta biết nếu ta không cứu đám công nhân này, ngươi trở về nhất định sẽ mắng ta đến chết, còn phải nghe ngươi lải nhải mãi không thôi, chẳng thà bây giờ cứ làm trước, còn có thể đổi lại vài câu tử tế của ngươi.
Chỉ là, những lời này Dương La chắc chắn sẽ không nói ra. Hắn chỉ hừ lạnh hai tiếng, nói: “Nói những chuyện vô dụng này làm gì, mau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi tới giúp ta xử lý thương binh.”
Chỉ là, những công nhân xung quanh lại không nghĩ như vậy, bọn họ thật lòng cảm thấy Kỳ Bạch nói đúng.
Đừng nhìn đã qua lâu như vậy, nhưng trong bộ lạc, người biết y thuật chẳng có mấy ai. Kỳ Bạch tuy là một kẻ gà mờ, nhưng tính toán cẩn thận, từ đầu đến cuối cũng cứu được ba người, vì thế sân đập lúa lúc này vẫn còn rất nhiều người bệnh đang xếp hàng chờ.
Bọn họ cũng không gấp gáp, ai nấy đều đã ăn no, lại còn có nhà ăn mang đến canh thịt nóng hổi, vết thương lại nhẹ, nên ngồi chờ một lúc cũng chẳng thấy lạnh lẽo.
Càng chờ đợi, nhìn Dương La bận rộn tới bận rộn lui, trong lòng bọn họ lại càng thêm cảm động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT