Edit Ngọc Trúc
Nhưng Yến chưa từng có lúc nào lại ghét bỏ hắn gia như bây giờ, hắn thậm chí hận không thể để người Hắc Sơn bộ lạc thu đi hai cuộn da thú này. Đáng tiếc, xem ra phải chờ sau khi về tới bộ lạc mới thu xếp tài sản riêng, hiện tại lại không có lấy một người Hắc Sơn nào liếc hắn nhiều một cái.
Đám người bọn họ, từ khi vượt qua Tịch Thủy đến giờ, đã thật lâu không được ăn no một bữa.
Ngày thường còn có thể tìm ít cỏ dại, lá cây để lót bụng, nhưng sau khi bị người Hắc Sơn bộ lạc bắt, bọn họ liền không còn cơ hội bị buông thả nữa.
Ngoại trừ cố sức cong lưng, lén nhặt được ít cỏ dại trên đất, bọn họ đã gần một ngày một đêm chưa ăn gì.
Lúc này, mọi người đều đói khát, chân nặng như đổ chì, mỗi một bước đều gian nan vô cùng, hoàn toàn dựa vào dây cỏ trói chặt mới miễn cưỡng không bị rớt lại phía sau.
Kỳ Bạch tự nhiên biết bọn họ đói khát, nhưng hắn ngồi trong xe, tay cầm than củi vẽ vẽ viết viết trên mảnh gỗ, căn bản không có ý định quan tâm tới bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT