Edit Ngọc Trúc
Nhưng sâu trong Bắc Hoang, nơi đất liền, đầu tiên là hồng úng, rồi lại đến khô hạn. Liên tiếp mấy năm nắng hạn kéo dài khiến thảm thực vật bị tàn phá nghiêm trọng, dĩ nhiên, không có đồ ăn, con mồi cũng sẽ ít dần.
Một số tiểu bộ lạc có thể đã rơi vào cảnh sinh tồn khó khăn, hơn nữa Tang Hỏa bộ lạc lại chiếm lấy, tình hình các bộ lac ở  Bắc Hoang hiển nhiên không có gì lạc quan.
Lúc này, Hồ Kiều được Khuyển Nam đỡ đi tới xe đẩy tay, hắn không quan tâm đến đất đai khô hạn hay không, hắn chỉ chú ý đến một vấn đề: “Khi chúng ta đi rồi, các ngươi có tìm được thứ gì tốt không?”
Tê Trú ghét bỏ nói: “Đám người đó thân thể nghèo nàn, chỉ có da lông che thân, mảnh da thú mà cũng không thể lấy xuống.”
Hồ Kiều tức giận, lần trước cùng A Mạc bộ lạc giao tranh, bọn họ thu được rất nhiều chiến lợi phẩm, nhưng lần này, không chỉ bản thân bị thương mà còn chẳng có gì mang về, quả thật là phí công vô ích.
Tê Trú gật đầu, có chút tức giận nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta còn bị gãy mấy cây cung tên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play