Edit Ngọc Trúc
Buổi tối, khi mọi người trở lại bộ lạc, Dương La nghe tin lập tức cảnh giác: “Có phải các ngươi phát ra tiếng động quá lớn khiến bọn họ phát hiện rồi không?”
Vừa mới từ đồng ruộng về, các tộc nhân đang ăn cơm thì nghe thấy lời này. Hồ Kiều ôm bát cơm chạy đến bên cạnh Dương La, lắc đầu quầy quậy: “Dương La tư tế, ta là giác thú nhân giỏi truy tung nhất trong bộ lạc đó. Huống chi, cho dù không có ta, còn có Lang Trạch ở bên cạnh. Hắn sao có thể để ta phát ra tiếng vang được chứ?”
Chuyện này đúng là không thể không phục. Có vài người trời sinh đã mang theo thiên phú, Hồ Kiều chính là một người như vậy. Dù chỉ mới học chưa đến một năm, hắn đã vượt xa cả những lang tộc thú nhân được huấn luyện từ nhỏ.
Chính vì thế, Hồ Kiều mới hưng phấn đến vậy. Điều này chẳng phải chứng minh đối phương ẩn mình rất lợi hại sao? Hắn chưa từng gặp đối thủ nào như vậy, lúc này không những không sợ, mà còn rất mong chờ được đối đầu lần nữa.
Hồ Kiều hớn hở nói: “Không biết lần sau bọn họ sẽ tới lúc nào, ta nhất định sẽ tìm ra được bọn họ!”
Dương La nghe vậy, tức đến nỗi lông mày dựng ngược, cầm hùng cốt trượng đuổi đánh Hồ Kiều: “Ngươi còn mong người ta tới nữa à! Ngươi thấy việc trong bộ lạc chưa đủ nhiều đúng không? Ta xem ngươi là thiếu đánh rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play