Edit Ngọc Trúc

Hầu Nham nhìn các tộc nhân phía sau lưng đang chất đầy khoai ngọt, nói: “Hôm nay chúng ta ăn thử một ít khoai ngọt trước, xem có chắc bụng không. Nếu không, ta không thể mang đi phần lớn giác thú nhân, như vậy các ngươi sẽ quá nguy hiểm.”

Dương La gật đầu: “Lần này, ngươi chọn một số giác thú nhân vị thành niên mang theo, để lại Hồ Hỏa bọn họ.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Kỳ Bạch đi phía trước đội ngũ, vừa bước vào phạm vi bộ lạc liền nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt.

“Hắn chỉ là một nô lệ! Ta đánh hắn thì sao chứ!” Một giọng nói bực tức của thiếu niên vang lên.

“Hắn không phải nô lệ! Hắn không có dấu ấn nô lệ!” Một giọng nói khác cũng cất lên. Dù chủ nhân của giọng nói cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Kỳ Bạch vẫn nghe ra sự căng thẳng trong đó.

Một tiểu thú nhân khoảng bốn, năm tuổi ngã ngồi dưới đất, phía trước cậu bé là một á thú nhân khoảng 11-12 tuổi, đang kiên quyết chắn phía trước bảo vệ.

Trên trán cậu bé đó có dấu ấn, chứng tỏ cậu là một nô lệ.

Mỗi bộ lạc có vị trí dấu ấn nô lệ khác nhau. Ví dụ như ở bộ lạc Lang Trạch, dấu ấn nô lệ nằm sau cổ. Chỉ có những bộ lạc tàn bạo nhất mới để dấu ấn nô lệ trên mặt.

Có lẽ đứa trẻ trước mắt từng sống trong một bộ lạc như vậy.

Bên cạnh Kỳ Bạch, Thử Lâm sốt ruột chạy lên, hét lớn: “Tôn Thanh, chuyện gì vậy?”

Á thú nhân tên Tôn Thanh vừa thấy Thử Lâm, biết rằng tư tế sắp trở về, trong lòng càng hoảng loạn. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không lùi bước, đứng chắn trước tiểu thú nhân, tức giận nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện.

Thiếu niên đó tên là Trư Nha, tóc tai rối bù, trên đầu còn dính vài cọng cỏ, vẻ mặt đầy bất mãn: “Tôn Thanh là nô lệ, đệ đệ của hắn cũng là nô lệ, ta chỉ đá hắn một cái, thế mà Tôn Thanh đã muốn đánh ta! Đám nô lệ này giờ muốn tạo phản sao?”

Thực tế, Trư Nha không dám thừa nhận rằng ban đầu hắn vô tình đá phải Tôn Nguyên tiểu thú nhân kia. Thấy cậu bé ngã lăn ra đất nhưng vẫn không sao, hắn liền đá thêm mấy cái nữa. Kết quả, Tôn Nguyên không phản ứng gì, nhưng Tôn Thanh thì lao lên, đánh nhau với hắn.

Một nô lệ như Tôn Thanh dám đánh hắn, mà hắn lại còn bị thua! Phải biến thành hình thú mới khó khăn lắm mới thoát ra được. Lúc đó hắn mới biết Tôn Thanh là một á thú nhân, điều này càng khiến hắn mất mặt hơn. Nhưng hắn không làm gì được Tôn Thanh, chỉ có thể tức giận hét lên tại chỗ.

Thực ra, giác thú nhân dù ở dạng người hay thú đều to lớn hơn á thú nhân. Nhưng trong giai đoạn phát triển, sự chênh lệch chưa quá rõ ràng. Huống hồ, Tôn Thanh lại rất giỏi đánh nhau, nên Trư Nha đương nhiên nghĩ rằng cậu ta là một giác thú nhân, ai ngờ cậu ta lại là á thú nhân.

“Ta muốn trục xuất Tôn Thanh khỏi bộ lạc! Loại nô lệ như hắn không thể ở lại Hắc Sơn bộ lạc!” Trư Nha thấy Tôn Thanh không thèm quan tâm đến lời mình, tức giận hét lên.

Tiểu thú nhân Tôn Nguyên, đang ngơ ngác ngồi dưới đất, nghe thấy vậy lập tức hét lớn, rồi biến thành hình thú – hóa ra cậu là một giác thú nhân.

Hình thú của Tôn Nguyên tuy lớn hơn dáng người, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một ấu tể năm tuổi, thân hình chỉ cao bằng bắp chân của người trưởng thành.

Dù nhỏ bé như vậy, nhưng khí thế của cậu bé không hề kém cạnh. Tôn Nguyên vùng khỏi tay Thử Lâm, há miệng lao thẳng về phía Trư Nha.

“Nguyên Nguyên!” Thấy Tôn Nguyên lao tới, Tôn Thanh lập tức nhào đến ngăn lại. Hai anh em cùng ngã lăn xuống đất.

Thử Lâm thấy vậy càng thêm sốt ruột, căm tức nhìn Trư Nha.

Trong đám người, Lộc Quả vội vàng đẩy Lộc Hạ ra phía sau, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Dương La và Hầu Nham đang đi đến.

Dương La nghe Trư Nha kêu lớn, không khỏi nhíu mày: “Ngươi muốn đuổi ai ra khỏi bộ lạc?”

Trư Nha ban đầu chỉ dám la hét vì thấy Kỳ Bạch và những người khác, nhưng bây giờ đối diện với ánh mắt của Dương La, hắn bỗng co rụt cổ lại, không hiểu sao lại có chút chột dạ.

Dương La và Hầu Nham đi đến giữa đám đông, nhanh chóng hỏi rõ ngọn ngành.

“Trư Nha, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Hầu Nham trầm giọng hỏi.

“Mười hai.”

“Năm ta mười hai tuổi, đã theo cha học xong săn bắn. Còn ngươi, ngay cả một á thú nhân cũng không đánh lại, vậy mà còn mặt mũi la hét ở đây?”

Những lời này như một cái tát thẳng vào mặt Trư Nha. Với một đứa trẻ ở độ tuổi này, thể diện là quan trọng nhất. Hắn cứng cổ nói: “Ta chỉ là nương tay thôi! Nếu không đã đánh hắn rụng hết răng rồi!”

Lúc này, á thú nhân Li Li chêm thêm một câu như một nhát dao: “Không phải đâu, rõ ràng là Trư Nha bị Tôn Thanh đánh đến mức phải biến thành hình thú, còn vất vả lắm mới trốn thoát.”

Nghe giọng nói trẻ con của Li Li, không ít giác thú nhân phía sau cười ầm lên.

Trư Nha đỏ bừng mặt, tức giận chỉ vào Tôn Thanh hét lên: “Ta mặc kệ! Một tên nô lệ mà dám đánh ta, ở bộ lạc trước đây của ta, nô lệ như vậy nhất định bị đuổi đi! Còn cả đệ đệ hắn nữa, dù không có dấu ấn nô lệ, nhưng hắn cũng là nô lệ, phải bị đuổi cùng!”

Hầu Nham lạnh lùng nói: “Ngươi là giác thú nhân, biến thành hình thú rồi mà còn không đấu lại một á thú nhân, lại còn không chịu thừa nhận thua? Hắc Sơn bộ lạc của chúng ta không chứa chấp loại giác thú nhân hèn nhát như ngươi. Nếu ngươi thích bộ lạc cũ của mình đến vậy, thì trở về đi.”

Không giống những người khác chỉ đến xem náo nhiệt, lúc này, Hầu Nham đã có ý thức của một tộc trưởng. Hắn biết rằng lời lẽ của Trư Nha không thể dung túng.

Mỗi người trong Hắc Sơn bộ lạc đều đến từ những bộ lạc khác nhau. Nếu để Trư Nha suốt ngày nhắc đến bộ lạc cũ, thì còn gì gọi là sự đoàn kết của Hắc Sơn bộ lạc?

Lộc Quả từ lúc nghe Trư Nha nói đã thấp thỏm không yên. Nếu Hầu Nham đồng ý với lời Trư Nha, thì con trai nàng Lộc Hạ e rằng cũng khó tránh khỏi số phận tương tự.

So với sự lo lắng của Lộc Quả, Tôn Thanh lúc này đã bước lên phía trước. Sự việc đã đến nước này, hắn cũng không còn gì để sợ. Cùng lắm thì hắn sẽ cùng đệ đệ rời khỏi bộ lạc, tự sinh tồn ngoài hoang dã.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play