Edit Ngọc Trúc
Mấy người đang ngồi trên giường đất cười đùa: “Báo Bạch thích ấu tể như vậy, mau để tư tế chúc phúc cho ngươi đi, có khi ngươi sắp có ấu tể của riêng mình rồi đó.”
Á thú nhân thường mang thai vào mùa đông, mà bây giờ trong bộ lạc đã có không ít ấu tể rồi, chỉ có Kỳ Bạch vẫn chưa có dấu hiệu gì, ai nấy đều nghĩ năm nay hắn chắc không có ấu tể.
Ở nơi này, thú nhân luôn tin rằng nếu bạn lữ không mang thai được, tức là chưa được Thần Thú ban phúc.
Dương La đang ngồi cạnh giường đất ghi sổ, nghe xong thì liếc nhìn bụng Kỳ Bạch, âm thầm thở dài trong bụng, chắc là Lang Trạch không đủ cố gắng rồi.
Nhưng dẫu sao hắn cũng là “kẻ mang tội”, chỉ tặc lưỡi hai tiếng rồi lắc đầu, không tiện nói ra trước mặt Kỳ Bạch. Dù Lang Trạch hiện giờ không có nhà, hắn cũng chẳng muốn gây chuyện khó chịu.
Kỳ Bạch có chút xấu hổ thu tay lại, hắn chẳng qua chỉ sờ mấy cái bộ lông mềm mại thôi mà, sao lại bị nói kiểu đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT