Edit Ngọc Trúc
Sự thật đúng như lời Kỳ Bạch nói bọn họ chỉ vì trên đường vòng về sau khi hái đậu trên sườn đồi, đi tìm nhóm người lấy muối thì gặp đất nứt nên mới buộc lòng phải đi đường vòng rất xa.
“Đều do ta.” Kỳ Bạch cúi đầu, ôm giỏ mây chậm rãi bước đi. “Nếu không phải vì ta muốn lấy mấy cây đậu kia, mọi người đã không gặp phải nguy hiểm thế này.”
Từ khi bước vào đại lục Thú Nhân, Kỳ Bạch đã trải qua rất nhiều hiểm nguy. Nhưng mỗi lần như thế, bọn họ đều có thể hóa dữ thành lành. Có lẽ trong tiềm thức, hắn vốn không để tâm đến việc thế giới này có biết bao điều khó lường.
“Không phải đâu.”
Lang Trạch thoáng hoảng hốt. Dù là khi đối mặt dã thú hay kẻ địch, hắn cũng chưa từng có cảm giác bối rối như bây giờ.
Từ khóe mắt, hắn liếc thấy đàn man ngưu to như quả núi đang tụ lại nơi quảng trường, vội vàng nói: “Nếu không phải vì lần này đi đường vòng, chúng ta đã không phát hiện ra đàn man ngưu đó sớm. Như vậy, cả bộ lạc có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play