Edit Ngọc Trúc
Trong bộ lạc bỗng chốc xuất hiện thêm nhiều người như vậy, vấn đề đầu tiên cần giải quyết chính là chỗ ở.
Tuy rằng trên núi Hắc Sơn có rất nhiều vách đá, cho dù mỗi người được phân một mảnh thì cũng đủ để đào hang trú ngụ, nhưng sống trong sơn động có quá nhiều bất tiện. Chưa nói đến những điểm bất cập khác, chỉ riêng chuyện chống chọi qua mùa đông lạnh giá đã là vấn đề lớn—dù có củi than sưởi ấm thì cũng vẫn rất khó khăn.
Điều quan trọng nhất là tình hình hiện tại của Hắc Sơn bộ lạc đã khác xưa. Giờ đây bọn họ đã có thể đắp lò nung gạch bất cứ lúc nào, lại còn có kinh nghiệm xây dựng nhà cửa. Chỉ cần mọi người chịu khó ra sức, thì mùa đông năm nay hoàn toàn có thể ở trong những căn phòng xây tường kín, ấm áp, chỉ cần đốt rất ít than là đủ để mọi người trải qua mùa đông một cách ấm áp và an toàn.
Dương La nhìn vào những ô vuông nhỏ gọn gàng được vẽ trên thẻ tre, trầm mặc không nói gì.
Hầu Nham cau mày: “Chỉ là nếu xây nhà trên mặt đất thì sẽ giống như lều trại, đến lúc mưa lớn lại bị ngập lụt thì sao?”
Kỳ Bạch đương nhiên hiểu rõ lo lắng của bọn họ. Dù sao cũng mới chỉ qua một năm, bóng ma tâm lý do trận đại hồng thủy gây ra vẫn chưa hoàn toàn tan biến. So với những ngôi nhà bằng gạch trông có vẻ thoải mái hơn, điều mà Dương La và Hầu Nham quan tâm hơn vẫn là vấn đề an toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT