Edit Ngọc Trúc
Mà bên trong cánh cửa gỗ, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Giữa sơn động, từng hàng giá gỗ được bày biện chỉnh tề, phía trên lác đác đặt vài tấm da thú và đồ gốm, còn dưới chân tường thì xếp ngay ngắn những giỏ mây. Kỳ Bạch vừa liếc mắt qua đã nhận ra bên trong giỏ phần lớn là măng khô phơi từ mùa xuân, cùng với một ít lương thực mới săn bắt được mấy ngày gần đây.
Dương La vuốt ve giá gỗ, đôi mắt lóe sáng: “Chúng ta phải nhanh chóng dùng vật tư trao đổi mà lấp đầy hết đám giá này.”
Trước khi đội giao dịch trở về, Dương La đã mấy đêm mất ngủ. Nhưng giờ nhìn thấy mọi người an toàn trở lại, lại còn mang theo nhiều miệng ăn như vậy, trong lòng hắn chỉ nghĩ nhanh chóng kiểm kê vật tư, đảm bảo mùa đông tới ai cũng có thể bình an vượt qua.
Kỳ Bạch gật đầu: “Được rồi, lúc ta rời khỏi bộ lạc có dạy ngài khẩu quyết tính người, ngài học đến đâu rồi? Nhân lúc sửa sang lại vật tư, ta kiểm tra một chút xem sao.”
Dương La cười như đông cứng lại, không dám lên tiếng.
Không phải hắn không chăm học, mà là học rất nghiêm túc. Là một tư tế có văn hóa, Dương La sớm đã nhận ra khẩu quyết Kỳ Bạch dạy vô cùng hữu dụng, nên lúc học cũng rất chăm chỉ. Nhưng không phải cứ chăm là hiệu quả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play