Edit Ngọc Trúc

Đợi bọn họ lấy nước về, Tượng Du đã xử lý gần xong con nai. Hắn cẩn thận gói bộ da nai lại, đặt vào giỏ mây. Trên đường đi, tất cả da lông đều do Tượng Du thu thập, chờ khi trở về bộ lạc sẽ giao cho Dương La sắp xếp.

Nồi đá đã sôi, Kỳ Bạch thả cua, hải sản cùng nửa sọt hàu biển, hạt dẻ biển vào trong nồi, sau đó dùng lá cây lớn đậy lại, tránh cua bò ra.

Ngoài ra, hắn còn tìm một phiến đá lớn, đặt bên cạnh đống lửa, xếp hàu biển lên trên để nướng.

Tiếc là không có tỏi, nếu có tỏi và miến thì có thể làm hàu nướng tỏi miến, nghĩ đến đây Kỳ Bạch lặng lẽ nuốt nước miếng, cố gắng không mơ tưởng nữa.

Mặc dù Mã Thục và những người khác đã mang một con nai con về, nhưng Kỳ Bạch vẫn cảm thấy chỗ hải sản này không đủ ăn.

Từ khi xuyên không đến đây, hắn chưa bao giờ ăn no.

Kỳ Bạch nhìn những sinh vật dưới đá ngầm đang ung dung sinh sống, trong lòng thầm quyết tâm: hôm nay nhất định phải ăn một bữa no nê.

Là ấu tể á thú duy nhất trong nhóm, Kỳ Bạch luôn được mọi người chăm sóc. Tượng Du trực tiếp chia cho hắn một cái chân nai.

Kỳ Bạch không khách sáo, vì Tượng Du đã quyết định tối nay sẽ ăn nửa con nai, mỗi người đều có phần thịt lớn, nên không cần phải tranh giành.

Hắn xiên chân nai vào một nhánh cây dài, đặt bên cạnh lửa để nướng. Một tay cầm dao xương nhỏ, kiên nhẫn chờ. Chỉ cần bề mặt thịt hơi chín, hắn sẽ cắt lát ăn ngay, rồi lại xoay miếng thịt tiếp tục nướng, cứ thế liên tục. Cái miệng nhỏ của hắn gần như không dừng lại.

So với sự tỉ mỉ của Kỳ Bạch, những người khác thì tùy tiện hơn.

Đặc biệt là Mã Lăng, nôn nóng muốn ăn, liền quăng miếng thịt vào lửa. Lớp da nhanh chóng cháy xém, hắn cũng không quan tâm, cắn ngay một miếng, bên ngoài cháy đen, bên trong vẫn còn đỏ máu. Thịt như vậy làm hắn ăn đến miệng đầy máu và tro than.

Kỳ Bạch tuy ăn uống tinh tế, nhưng tốc độ không hề chậm. Rất nhanh, hắn đã ăn hết phần chân nai của mình.

Dù chân nai là nguyên liệu hiếm có, nhưng cách chế biến đơn điệu này hắn đã ăn suốt nhiều ngày liền. Vì vậy, mùi thơm nức mũi của bữa tiệc hải sản bên cạnh càng khiến hắn thèm thuồng.

Lang Trạch luôn có sự chấp nhất đáng kinh ngạc đối với thức ăn. Miếng thịt nai của hắn đã sớm bị xử lý gọn gàng. Rõ ràng là chưa no, hắn đã ghé vào cạnh nồi đá, chờ nước sôi.

Thế là Kỳ Bạch và Lang Trạch, hai người vây quanh nồi đá, nóng lòng chờ đợi, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.

Mã Thục vẫn còn cảnh giác với đồ ăn từ biển, hắn không tin rằng những con "sâu" này có thể ăn ngon. Còn hàu biển, hắn đã từng ăn một loại tương tự là trai nước ngọt, cảm thấy không có gì đặc biệt.

Mã Lăng thì khác hẳn ca ca của mình. Không những không sợ, hắn còn rất tò mò xem những thứ này ăn thế nào.

Tượng Du ngồi bên cạnh, vui vẻ nhìn đám thanh niên. Hắn đã hơn 80 tuổi, đối với thú nhân có thể sống hơn một thế kỷ thì đây đã là độ tuổi đáng kính.

Có lẽ do trải đời nhiều, hắn không quá coi trọng thân phận như Dương La, nên đối xử với đám trẻ rất công bằng. Đặc biệt là ba người nô lệ, hắn cũng không nghiêm khắc với họ.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng hắn dành sự ưu ái đặc biệt cho á thú ấu tể như Kỳ Bạch. Nhưng đó không phải thiên vị, mà là bản năng của mỗi thú nhân chiến sĩ—dùng thân thể mạnh mẽ của mình để bảo vệ á thú nhân.

Kỳ Bạch gỡ lớp lá cây trên nồi đá ra, hơi nước phả vào mặt hắn. Hắn hài lòng hít sâu một hơi, nhìn những con hàu đã hé miệng, vội vàng cầm lấy nhánh cây nhỏ làm đũa, gắp một con lên.

Hàu vừa mở miệng, chỉ cần nhẹ nhàng tách vỏ ra là bên trong lộ ra lớp thịt căng mọng, nhẹ nhàng rung động dưới ánh lửa, ánh lên sắc nước hấp dẫn.

Kỳ Bạch không chờ nổi nữa, nhanh chóng bỏ miếng thịt hàu căng tròn vào miệng.

Chỉ là vừa đưa thịt hàu vào miệng, Kỳ Bạch liền không nhịn được mà mở to hai mắt, dùng tay quạt mạnh trước miệng, liên tục thổi hơi ra ngoài, "Nóng nóng nóng!"

Chờ đến khi hàu biển trong miệng nguội bớt, Kỳ Bạch mới nhẹ nhàng cắn phần thịt bên trong. Nước hàu tươi ngon lập tức lan tràn khắp khoang miệng, hương vị ngọt thanh khiến cậu như bay bổng.

Quá tuyệt vời!

Có lẽ hấp hoặc luộc chính là cách tôn trọng hải sản tươi sống nhất!

Không cần gia vị cầu kỳ, hương vị nguyên bản chính là ngon nhất.

Lang Trạch nhìn chằm chằm Kỳ Bạch không chớp mắt. Thấy Kỳ Bạch còn chưa kịp nuốt hết hàu đã vội gật đầu ra hiệu, ánh mắt sáng rực như muốn nói: "Ăn đi, ăn đi, ngon lắm!"

Lang Trạch cũng không khách sáo, trực tiếp vươn tay lấy một con hàu từ trong nồi. Nhìn hắn sắp đưa thẳng vào miệng, Kỳ Bạch sợ hắn bị bỏng, vội vàng nuốt miếng hàu trong miệng xuống rồi nhắc nhở: "Cẩn thận nóng! Ăn từ từ thôi!"

Có Kỳ Bạch và Lang Trạch làm mẫu, Mã Lăng và Tượng Du cũng bắt đầu thử.

Mấy ngày qua không được ăn muối, giờ lại được thưởng thức hương vị hải sản tươi ngon, ai nấy đều không thể cưỡng lại. Tượng Du thậm chí còn thỏa mãn nhắm nghiền mắt tận hưởng.

Mã Thục lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện mọi người đều đang im lặng tranh giành thức ăn trong nồi, ngay cả Mã Lăng – người vốn không thích ăn rau xanh – cũng ăn không ít.

Cuối cùng, Mã Thục cũng không cưỡng lại được, vớt lên một miếng hải sản.

Quả nhiên, không ai thoát khỏi định luật "mùi thơm chiến thắng tất cả".

Sau khi đã no nê với bữa tiệc hải sản, Kỳ Bạch không quên mục đích chính của chuyến đi này.

Hắn đặt những con cua đã chín vào trong sọt, quyết định để dành làm bữa khuya, như vậy dù phải gác đêm cũng không sợ nhàm chán.

Sau đó, Kỳ Bạch gọi mọi người bắt đầu lấy nước biển.

Dương La đã căn dặn từ trước, sau khi đến bờ biển, tất cả phải nghe theo sắp xếp của Kỳ Bạch.

Vì vậy, ngay khi hắn ra lệnh, mọi người lập tức hành động, hơn nữa lại là sau khi đã ăn uống no nê, ai nấy đều vô cùng hăng hái.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play