Edit Ngọc Trúc
Cự lang nhẹ nhàng đặt con báo tuyết trong lòng xuống đất, rồi một lần nữa nhìn về phía con gấu đen. Ánh mắt sói lúc này tràn đầy sát ý.
Một nhóm thú nhân trên đầu có sừng sắc nhọn xông lên, làm cho cục diện trận chiến lập tức đảo lộn.
Nanh sói sắc bén của Lang Trạch cuối cùng cũng cắm sâu vào cổ họng gấu đen.
Con gấu, dù đã kiệt sức, vẫn bùng lên sức mạnh cuối cùng, ném mạnh thú nhân bên cạnh nó ra xa.
Mất đi đôi mắt, gấu đen chỉ còn nhớ rõ cơn đau tột cùng mà kẻ kia đã gây ra cho nó, lập tức lao thẳng về phía Kỳ Bạch.
“Ngao ô!” Lang Trạch lập tức phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Kỳ Bạch thấy con gấu lao đến, bốn chân cào mạnh xuống đất, rồi nhanh nhẹn bật lên, nhảy thẳng lên vách đá cao.
Con gấu chỉ biết lần theo mùi hương, gần như không chút chần chừ mà đâm sầm vào vách đá. Lớp đá đen lạnh lẽo lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu.
"Ầm!" Một tiếng vang lớn dội lên.
Thân hình to lớn của gấu đen từ từ trượt xuống dưới.
Cái chết của nó mang đến một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, rồi ngay sau đó, cả vùng vỡ òa trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc!
Mọi người lập tức vây quanh Hồ Hỏa – người đã chiến đấu đến phút cuối cùng.
Trên vách đá cao, lúc này Kỳ Bạch mới nhận ra nỗi sợ hãi. Toàn thân hắn bủn rủn, trong chốc lát không thể nào đứng lên được.
Hắn lặng lẽ nằm đó, nhìn xuống những người đang nhảy múa ăn mừng bên dưới, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác phấn khích khó tả.
Ngay bên cạnh hắn vang lên một tiếng động khẽ.
Là Lang Trạch. Cự lang với đôi chân thon dài nhẹ nhàng nhảy lên, đứng cạnh hắn trên vách đá.
Dáng vẻ hình thú của Lang Trạch vẫn cao lớn nhưng lại gầy, bộ lông xám khẽ tung bay trong gió.
Cảm giác ấm áp từ lớp lông ấy như vẫn còn phảng phất quanh người Kỳ Bạch.
Hắn có chút động lòng, lớp lông kia… chắc hẳn sờ vào sẽ rất mềm mại.
Tất nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Lang Trạch có tính cách lạnh lùng, hắn không muốn tùy tiện chọc vào.
Cự lang tiến lên vài bước, rồi hóa thành hình người.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh con báo tuyết.
Thật lâu sau, như chợt nhớ ra điều gì, Lang Trạch cầm con dao xương trong tay đặt trước mặt báo tuyết.
Đó chính là con dao mà trước đó Kỳ Bạch đã cắm vào mắt con gấu đen, nhưng chưa kịp rút ra.
Giọng Lang Trạch hơi khàn khàn: “Người ta nói, dao làm từ xương sống Huyền Điểu là lưỡi dao sắc bén và bền bỉ nhất thế gian. Chỉ có thú nhân mạnh nhất mới xứng đáng sở hữu nó.”
Hắn quay đầu nhìn Kỳ Bạch, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi đã không phụ con dao này.”
Không khí trong bộ lạc lập tức sôi động hơn hẳn sau khi săn được con gấu đen.
Nỗi sợ hãi do nó mang lại hoàn toàn tan biến. Đây chính là thế giới của thú nhân – mỗi ngày đều phải đối mặt với những thử thách không lường trước, nhưng chẳng điều gì có thể làm lung lay trái tim mạnh mẽ của họ.
Các thú nhân quay lại bờ sông Thực Nhân, thu thập số cá họ đã bắt được. Sau gần nửa buổi sáng, họ đã chất đầy ba sọt cá Thực Nhân.
Ngoài một đội nhỏ do Thỏ Nha dẫn đầu đi hái thêm hồng quả, cùng vài người do Lộc Quả chỉ huy tiếp tục đẽo đá nấu ăn, hầu hết mọi người đều bận rộn xử lý gấu đen và đống cá.
Dưới vách đá cao, Hầu Nham đã dẫn một nhóm giác thú nhân bắt đầu xử lý xác gấu ngay tại chỗ.
Vì thân hình gấu quá lớn, xẻ thịt ngay tại đây là cách tốt nhất. Việc quan trọng nhất của họ lúc này là giữ cho bộ da được nguyên vẹn nhất có thể.
Hầu Nham chỉ vào hàm răng con gấu rồi nói: “Hàm răng này vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh, nghĩa là nó chỉ mới trưởng thành không lâu. Nếu để thêm vài năm nữa, nó sẽ còn lớn hơn bây giờ. Gấu đen không phải mục tiêu săn bắt của chúng ta, sau này nếu nhìn thấy chúng, cứ tránh xa là được. Chỉ cần không chủ động chọc vào, dù có gặp ngoài tự nhiên cũng không cần sợ, vì chúng chạy chậm hơn hầu hết thú nhân.”
Kỳ Bạch nghe vậy không khỏi líu lưỡi. Một con gấu đen cao gần ba mét mà chỉ mới trưởng thành? Nếu mang nó đến Lam Tinh, có khi còn có thể trở thành "Vua gấu đen" mất!
Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu. Thể hình của thú nhân vốn đã rất lớn.
Các á thú nhân thì khác, hình thú của họ không liên quan đến cơ thể chính, nên đa số khi trưởng thành cũng chỉ có kích thước tầm nửa mét.
Còn giác thú nhân thì khác. Ngoài đặc điểm có sừng trên đầu, quan trọng nhất là cơ thể họ sẽ càng lớn dần theo sức mạnh.
Ví dụ như Lang Trạch, dù chỉ vừa trưởng thành nhưng hình thú của hắn đã cao gần hai mét rưỡi.
Tất nhiên, kích thước to lớn không phải là tất cả. Ngược lại, trong bộ lạc, á thú nhân – những người có khả năng sinh sản – luôn được tôn trọng nhất.
Hổ Mãnh đứng bên cạnh cười ha ha: “Không phải do chúng ta chọc vào nó, mà là nó tự mang thịt đến trước mặt chúng ta thôi.”
Nghe vậy, Kỳ Bạch nghẹn lời.
Hổ Mãnh đúng là ngốc thật. Rõ ràng là do bọn họ xâm chiếm hang ổ của gấu đen, bây giờ lại còn muốn ăn thịt nó nữa…
Trong động, hai chiếc nồi đá lớn được dựng lên cùng lúc. Chỗ đặt nồi đá nằm ngay dưới thạch đài, nơi Dương La thường đứng.
Chỉ trong chốc lát, thịt gấu và rau dại trong nồi đã chín nhừ. Mọi người nhanh chóng chia thành hai nhóm, ngồi quây quanh thạch đài.
Ngẩng đầu lên, có thể thấy trên thạch đài được phủ đầy lá cây lớn.
Trên những chiếc lá ấy, thịt gấu đã được cắt thành từng khối, thịt cá Thực Nhân đã ướp sẵn, cùng rau dại và quả dại đã rửa sạch, tất cả được bày biện ngay ngắn.
Nhưng so với số thức ăn đó, thứ thu hút ánh mắt mọi người hơn cả lại là giá treo thô sơ dựng bằng cành cây trước vách đá.
Lúc này, bộ da gấu nguyên vẹn đã được xử lý sơ bằng tro, căng ra và treo lên một bên vách đá. Nó trông như một bức bích họa khổng lồ, làm cho hang đá trống trải bỗng chốc trở nên trang trọng hơn hẳn.
Dương La đứng ngay trước tấm da gấu, đối diện với mọi người.
Hắn cất giọng, âm điệu đặc trưng đầy khí thế:
“Các thú nhân! Thời khắc đã đến! Đã đến lúc thành lập bộ lạc của chính chúng ta!”
Lời nói của Dương La lập tức khiến tất cả mọi người phấn khích!