Edit Ngọc Trúc
Nhưng kiểu giỏ mây được Kỳ Bạch làm ra lại vô cùng ngay ngắn, giống như những sản phẩm chỉ có thể xuất hiện ở thời sau, quả thực là chưa từng có trước đây.
Qua việc hôm nay mọi người phải dùng lá cây để mang thức ăn, có thể thấy một chiếc giỏ mây có thể chứa được nhiều đồ đạc quan trọng đến mức nào.
Vừa hỏi qua mới biết được chiếc giỏ mây này là do chính tay Kỳ Bạch đan ra, Dương La kích động đến mức ngón tay hơi run rẩy.
Kỳ Bạch lập tức bị Dương La và vài người khác vây quanh, nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ nghĩ đến cá nướng chứ chẳng để tâm đến chiếc giỏ mây.
Nhìn Lang Trạch đang trầm mặc đứng một bên, Kỳ Bạch lùi lại một bước, đẩy Lang Trạch lên phía trước.
Việc đan giỏ mây không hề khó, Lang Trạch lại tận mắt nhìn thấy Kỳ Bạch làm thế nào để đan, hơn nữa bản thân hắn cũng vô cùng hứng thú với giỏ mây, chỉ là ngại vì thân phận mà không thể trực tiếp lên tiếng.
Dương La có vẻ không hài lòng với hành động của Kỳ Bạch, nhưng Kỳ Bạch vội vàng nói rằng mình muốn nướng cá.
Lúc này Dương La mới chú ý đến số cá Thực Nhân Ngư mà Kỳ Bạch và Lang Trạch mang về, ánh mắt lập tức trợn trừng: “Ta đã nói là sông Thực Nhân rất nguy hiểm, không ai được phép lại gần! Nếu các ngươi rơi xuống nước thì sao? Các ngươi sẽ bị ăn đến xương cũng không còn đấy!”
Kỳ Bạch vội giơ tay đầu hàng, kể lại toàn bộ quá trình đánh bắt cá của mình và Lang Trạch.
Nghe xong, Dương La có chút dịu lại, nhưng vẫn cau mày nói: “Sau này có chuyện nguy hiểm thế này, các ngươi không được tự ý hành động nữa.”
Nhìn dáng vẻ của Kỳ Bạch, Dương La cũng không làm khó thêm, nếu Lang Trạch đã học được cách đan giỏ mây thì cứ để hắn làm mẫu cho mọi người.
Kỳ Bạch chẳng để tâm đến chuyện đó, chỉ tùy tiện ngồi xuống bên đống lửa, dùng nhánh cây xuyên cá Thực Nhân Ngư rồi đặt lên lửa nướng.
Hồ Hỏa vừa nghe Lang Trạch miêu tả đã không kìm nổi, lập tức chạy ra khỏi hang động, chỉ chốc lát sau đã mang về một đống dây leo. Có thể thấy hắn đã chạy suốt dọc đường.
Lang Trạch cũng muốn thử tự tay làm một chiếc, liền vừa nghe Kỳ Bạch hướng dẫn vừa chậm rãi đan giỏ mây.
Hắn dạy vô cùng chăm chú, những người khác cũng học đến mê mẩn, đến mức không ai nhận ra trong không khí đã tràn ngập mùi thơm của cá nướng. Chỉ có những thú nhân đã ngủ mới vô thức chép miệng, như thể trong mơ đã ăn được món ngon này vậy.
Lúc này, trong lòng Kỳ Bạch chỉ có cá nướng.
Lớp da cá bóng dầu khẽ co giật trong ngọn lửa, vảy cá cũng dần bong ra, để lộ phần thịt cá béo ngậy, được kích thích bởi hương vị của quả đỏ, chẳng còn chút mùi tanh nào, chỉ còn lại hương thơm hoàn hảo của cá và trái cây hòa quyện.
Nhìn từng giọt dầu nhỏ xuống từ thịt cá, Kỳ Bạch nuốt nước miếng.
Quả nhiên, “Nguyên liệu hảo hạng chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất.”
Lý lão sư quả thật không lừa ta!
Đợi cá chín, Kỳ Bạch không kịp để nguội, lập tức cắn một miếng to.
Lớp da cá giòn rụm kết hợp với phần thịt cá mềm béo tạo thành hương vị bùng nổ trong miệng. Kỳ Bạch chỉ hận đầu lưỡi mình không biết tranh thủ, ăn không kịp món ngon vừa mới nướng xong.
Chẳng mấy chốc, một con cá đã sạch bách.
Nhìn những người khác còn đang bận rộn, Kỳ Bạch nhanh chóng nướng thêm hai con nữa.
Lang Trạch đang tập trung đan giỏ mây thì đột nhiên thấy một con cá nướng đưa đến trước mặt.
Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, miếng cá vừa vặn ở ngay miệng, hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà cắn một miếng.
Vừa vào miệng, vị ngọt của cá lập tức lan tỏa, Lang Trạch gần như theo bản năng cúi đầu đuổi theo miếng cá nướng.
Bỗng hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ, lúc này mới nhận ra đầu mình đã vô thức vươn hẳn về phía trước theo tay của Kỳ Bạch.
Mà Kỳ Bạch lúc này đang ngồi xổm một bên, cười khanh khách nhìn hắn.
Lang Trạch không khỏi hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh đã nhận ra điều quan trọng—miếng cá hắn vừa ăn chính là cá Thực Nhân Ngư mà bọn họ vừa bắt dưới sông!
Loại cá này hắn chưa từng nghĩ sẽ có hương vị ngon đến vậy, trước giờ chỉ coi như thức ăn tạm thời cho đỡ đói.
Hắn kinh ngạc nói: “Cái này… Thực Nhân Ngư lại có thể ngon như vậy sao?”
Giọng của Lang Trạch lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Lúc này mọi người như mới tỉnh mộng, rốt cuộc cũng ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức trong không khí.
Trước đây bọn họ cũng từng nướng cá, nhưng dù thơm đến đâu, khi ăn vào vẫn vô cùng khó nuốt.
Nhưng khi Dương La cắn miếng cá nướng do Kỳ Bạch làm, hắn lập tức quên sạch dáng vẻ nghiêm túc của một tư tế tương lai, đập đùi quyết định ngay: “Ngày mai, tất cả cùng đi bắt cá!”
Sáng sớm, ánh nắng nhạt xuyên qua tầng mây, bên trong hang động đã là một cảnh tượng bận rộn.
Dưới sự dẫn dắt của Hổ Tuyết và Xá Lật, nhóm á thú nhân thu thập nước mưa và bắt đầu nấu cơm.
Bữa sáng hôm nay vẫn là kết hợp giữa món chay và mặn, chỉ khác là phần thức ăn mặn chính là nội tạng thỏ hoang và chuột đất đã được xử lý sạch sẽ từ hôm qua. Nhờ nồi đá vẫn luôn giữ lửa không tắt, nên bữa sáng được chuẩn bị rất nhanh.
Lúc này, Lộc Quả cùng đội ngũ ra ngoài tìm đá lớn vẫn chưa quay về.
Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, cũng không quên để phần thức ăn cho nhóm Lộc Quả.
Hầu Nham đã dẫn theo nhóm giác thú nhân đến sông Thực Nhân trước, mang theo vài chiếc giỏ mây mà Lang Trạch và những người khác đã đan xong từ đêm qua.
Nhóm thu thập vẫn phải ra ngoài tiếp tục công việc, vì vậy sau khi Hồ Hỏa cùng vài đứa nhóc gom đủ dây leo, trong hang động chỉ còn lại Kỳ Bạch lo việc trông lửa.
Ngay cả Dương La cũng đi đến sông Thực Nhân.
Sông Thực Nhân thực sự quá nguy hiểm, chỉ cần thú nhân rơi xuống, trong chớp mắt máu thịt đã bị lũ cá Thực Nhân Ngư gặm sạch sẽ.
Vì vậy, dù hôm qua Kỳ Bạch đã cẩn thận hướng dẫn phương pháp đánh bắt cá, hôm nay lại có Lang Trạch làm mẫu, Dương La vẫn không yên tâm nên quyết định tự mình đi theo.
Còn Kỳ Bạch thì ở lại cùng Hồ Hỏa hướng dẫn đám trẻ con chưa thể săn thú cách đan giỏ mây.
Cậu sắp xếp một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi trông coi lửa trong hang, còn mình thì cùng mọi người ngồi trước cửa động, bắt đầu đan giỏ.
Đứa nhóc trông lửa vô cùng tò mò về những gì bọn họ đang làm, nhưng nó cũng hiểu việc trông lửa quan trọng hơn. Vì vậy, chỉ chốc lát sau, nó vừa vểnh tai vừa gãi má, len lén nhìn ra phía cửa hang.