Edit Ngọc Trúc
Mã Tùng và Mã Điền chính là sau khi làm rơi đống da thú, lúc quay lại tìm trên nền tuyết thì ngất xỉu. Mã Tùng cũng từng lén nghĩ, nếu Hắc Sơn bộ lạc tìm thấy bọn họ, liệu có thể sẽ phát hiện ra chỗ giấu da thú không.
Nhưng với các thú nhân mà nói, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách để thương lượng. Hắc Sơn bộ lạc đã cứu bọn họ, lại còn đem da thú giấu đi, dù hắn và Mã Điền có bất mãn cũng chẳng có năng lực gì để phản kháng.
Chỉ là không ai ngờ, nhiều da thú như vậy, thế mà đến ngày họ phải rời đi lại được trả lại hết cho họ.
Mã Tùng thở dài trong lòng: Phải rồi, Hắc Sơn bộ lạc là một bộ lạc cường đại như thế, da thú nhiều không đếm xuể, sao có thể để mắt đến da thú của Tịch Thủy bộ lạc chứ?
Mắt đỏ hoe, Mã Tùng hỏi: “Chúng ta không cần thịt khô, chúng ta chỉ cần muối, có thể đổi thịt khô lấy muối không?”
“Mặc dù có cho các ngươi thêm muối, nhưng nếu trên đường không kiếm được thức ăn, không mang được về bộ lạc, thì cũng vô dụng thôi,” Kỳ Bạch lắc đầu, cầm hai ống trúc lại, “Tư tế đại nhân đã tính kỹ cho các ngươi rồi, chỗ muối này đủ để cả bộ lạc vượt qua mùa đông.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT