Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần mình từ chối đủ nhiều, Dương Minh sẽ tự động bỏ cuộc.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự kiên trì của cậu ta.

Không chỉ không từ bỏ, cậu ta còn ngày càng lấn sâu hơn vào cuộc sống của tôi.

Hôm nay là chủ nhật, tôi ra ngoài mua sách.

Vốn dĩ chỉ định đi một mình, nhưng vừa bước vào hiệu sách, tôi đã bị một người chặn đường.

“Trùng hợp thật.”

Tôi ngước lên, bắt gặp nụ cười đầy ý cười của Dương Minh.

Tôi nhìn quanh một lượt. “Cậu cũng đến mua sách à?”

Cậu ta gật đầu, không hề do dự. “Đúng vậy.”

Tôi không tin.

Với tính cách của Dương Minh, cậu ta không giống người thường xuyên đến những nơi như thế này.

Nhưng tôi không có hứng thú vạch trần cậu ta, chỉ đơn giản quay đi, tiếp tục tìm sách của mình.

Không ngờ, Dương Minh cũng đi theo.

Tôi không nhịn được, quay lại hỏi: “Cậu theo tôi làm gì?”

Cậu ta vô tội chớp mắt. “Tôi cũng đang tìm sách.”

Tôi hít một hơi sâu, quyết định phớt lờ cậu ta.

Nhưng ngay khi tôi lấy một cuốn sách từ kệ xuống, Dương Minh đã nghiêng đầu nhìn, bật cười. “Cậu thích thể loại này sao?”

Tôi lười trả lời.

Cậu ta không từ bỏ, tiếp tục hỏi: “Cậu có muốn giới thiệu cho tôi vài quyển không?”

Tôi khẽ cau mày. “Cậu muốn đọc thật à?”

Dương Minh gật đầu chắc nịch. “Tất nhiên.”

Tôi nhìn cậu ta một lúc, cuối cùng vẫn lấy vài quyển đặt vào tay cậu ta.

Dương Minh cười rạng rỡ. “Cảm ơn.”

Tôi không đáp, chỉ cầm sách của mình đi đến quầy thanh toán.

Nhưng không biết từ lúc nào, bước chân của Dương Minh đã ăn khớp với tôi, tự nhiên đi bên cạnh như thể đây là chuyện đương nhiên.

Tôi im lặng, cậu ta cũng không nói gì.

Cho đến khi ra khỏi hiệu sách, Dương Minh đột nhiên gọi tôi.

“Này.”

Tôi quay lại, thấy cậu ta giơ một túi đồ về phía mình.

“Cái gì đây?”

Dương Minh nháy mắt. “Trà sữa, vị cậu thích.”

Tôi nhíu mày. “Cậu lại mua cho tôi làm gì?”

Cậu ta cười nhẹ. “Chỉ là muốn mua cho cậu thôi.”

Tôi định từ chối, nhưng Dương Minh đã nhanh chóng nhét vào tay tôi, không cho tôi cơ hội từ chối.

“Đừng trốn tránh tôi nữa.”

Tôi cứng đờ.

Dương Minh nhìn tôi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Tôi không cần cậu đáp lại, chỉ cần cậu chấp nhận sự tồn tại của tôi.”

Tôi mím môi, không biết phải nói gì.

Cuối cùng, tôi cũng không trả lại ly trà sữa.

Dương Minh thấy vậy, liền cười khẽ.

Dường như cậu ta biết tôi đã mặc nhiên chấp nhận sự hiện diện của cậu ta rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play