Vào thời đại của Quý Ngọc, mùa đông giá lạnh là khoảng thời gian khó khăn nhất để vượt qua.
Nhưng sau khi đến đây, nhiệt độ trong phòng luôn duy trì ở mức dễ chịu, như thể đang trong tiết xuân. Nếu không phải dì Đào nói cho cậu biết bây giờ đã là cuối tháng Mười Hai, có lẽ cậu cũng không nhận ra rằng Đông chí đã qua.
Từ phòng đàn trên tầng hai vang lên những giai điệu du dương. Kể từ năm sáu tuổi, Cận Nghiên Niên mỗi ngày đều dành vài tiếng đồng hồ luyện đàn, chưa từng gián đoạn.
Quý Ngọc giúp dì Đào mang hoa quả lên tầng cho Cận Nghiên Niên. Trong phòng đàn, chàng trai lúc nào cũng tươi cười nay lại đang chuyên tâm đánh đàn, khóe miệng không còn giữ nụ cười thường thấy.
Quý Ngọc tuy chỉ biết sơ qua về thanh nhạc nhưng cũng từng nghe nhiều tác phẩm của các bậc danh gia. Tiếng đàn này đúng là hay, nhưng cậu vẫn cảm thấy như thiếu đi điều gì đó. Chỉ tiếc trình độ của cậu hiện giờ chưa đủ để chỉ ra, cũng chẳng thể giúp được đối phương.
…
Buổi trưa, Cận Nghiên Niên cuối cùng cũng được ăn chiếc đùi gà rán mà tối qua anh vẫn luôn mong nhớ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT