Cuộc đời này, cậu nợ quá nhiều người. Kể từ khi cậu rơi vào vực thẳm, mỗi người xuất hiện, mỗi nhành hoa hồng được trao tặng, mỗi lòng tốt được thể hiện đều giống như món nợ, không kéo cậu ra khỏi vực thẳm mà trái lại càng đè nặng lên đôi vai yếu ớt.
[Ý Phối: Chị không cần cậu trả ơn. Chị cũng không thiếu tiền. Nếu không, chị đã chẳng tham gia tổ chức từ thiện Mai Điền năm đó. Suy cho cùng, trên đời này đâu phải lúc nào cũng là sự trao đổi qua lại. Cả đời người, ai rồi cũng sẽ nợ vài người và cũng sẽ bị người khác nợ vài lần. Đừng quá bận tâm.]
[Ý Phối: Hy vọng ngày mai cậu sẽ trở nên tốt hơn! Có lên, Sư Tử nhỏ!]
Quý Hồi khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm hai lần vào màn hình.
[Quý Hồi: Cảm ơn chị.]
Chào tạm biệt Ý Phối, Quý Hồi nhìn lên bầu trời một lúc, cho đến khi mặt trời lặn, bóng tối từ cửa sổ hé mở tràn vào căn phòng, cậu mới rời khỏi giường.
Phần mì xào đã bỏ trong tủ lạnh mấy tiếng, giờ đã lạnh ngắt và cứng lại thành một khối, khó mà dùng đũa gắp được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play