Bác Tôn vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, không nghe thấy tiếng thì thầm của hai đứa trẻ.
Bà ấy nói tiếp: "Người phụ nữ đó chắc chắn đã bị con mèo lớn cào vào mặt nên không thể lẻn vào nhà cô được. Khi nhìn thấy cháu tôi đến, người đó cũng không quan tâm đến vết thương trên mặt nữa mà cứ thế bỏ chạy."
Nói đến đây, bà ấy thở dài: "Ồ, nói ra điều đó thật xấu hổ. Cháu trai tôi không ngăn cản được mà còn bị đánh bay nữa. Tôi nói nó thiếu vận động, nó còn cãi lại rằng là do người phụ nữ đó quá khỏe."
"Đứa cháu của tôi lúc đó cũng đã gọi cảnh sát nhưng tiểu khu của chúng tôi đã quá cũ rồi, chưa kể hành lang, ngay cả phòng bảo vệ cũng không có camera. Manh mối duy nhất là vết da trên móng tay của con mèo lớn, nhưng sau đó tìm kiếm suốt một ngày cũng không tìm thấy nó, có lẽ là mèo hoang."
Hai đứa trẻ nhìn nhau với đôi mắt sáng ngời, mèo lớn đã giúp đỡ bọn họ đó!
Vân Sở Mạn quan tâm đến tên trộm hơn, trong đầu cô đã có một đối tượng tình nghi.
"Khóa cửa của cô không bị hỏng, tôi không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, cô mau chóng quay lại nhìn xem." Bác Tôn vỗ vai Vân Sở Mạn, nói: "Tiểu Vân, cô và hai đứa nhỏ phải cẩn thận nhé, kẻ trộm có thể sẽ không cam tâm mà quay lại nhưng cô không cần phải lo lắng quá, bảo vệ của tiểu khu của chúng ta đã lắp đặt camera rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT