Cố Vân Tịch mỉm cười nói: “Trước giờ tớ vẫn muốn tự tạo dựng một thương hiệu riêng. Việc tìm Đường Cẩm quay về cũng là vì chuyện này. Ở nước ngoài có rất nhiều thương hiệu cao cấp, nhưng phần lớn thiết kế đều hướng đến thị trường phương Tây. Bây giờ, các thương hiệu lớn trên toàn cầu gần như đã bão hòa, muốn một thương hiệu mới nhanh chóng nhận được chú ý thì nhất định phải có cá tính, có bản sắc riêng.”
“Sau khi suy nghĩ kỹ, tớ thấy văn hóa truyền thống của chúng ta chính là điểm độc đáo nhất. Năm nghìn năm lịch sử, đó mới là lợi thế lớn nhất. Nên tớ quyết định sẽ làm theo phong cách cổ phong.”
Lạc Vũ Vi nghe vậy thì ngộ ra: “Hóa ra lễ cưới lần này sẽ được công khai rộng rãi đúng không? Kiểu gì tạo hình của cậu hôm nay cũng sẽ bị học theo cho mà xem.”
Lương Đầu nghiêng đầu nói: “Nhưng thế thì có hơi... thương mại quá không? Lục thiếu yêu cậu như thế, có chấp nhận chuyện này không?”
Đường Cẩm bật cười: “Các em ngây thơ quá rồi! Đây mà là chiêu trò thương mại gì chứ? Thân phận của Vân Tịch bây giờ đâu thua kém các công chúa hoàng tộc phương Tây. Người ta tổ chức hôn lễ, cũng đều công khai cả mà. Đó vừa là biểu tượng của thân phận, vừa là nghi lễ, là vinh dự.”
“Tình yêu của nhiều người nước ngoài vẫn được ca ngợi mãi, chẳng phải cũng rất đẹp đó sao? Nếu không có gì để lưu lại thì làm sao mọi người có thể ghi nhớ? Rất nhiều món trang sức được đấu giá cao trên thế giới là vì đằng sau chúng là những câu chuyện tình lãng mạn. Nếu không thì cũng chỉ là đồ trang sức bình thường mà thôi.”
“Nếu muốn gọi đó là chiêu trò thương mại cũng được, nhưng theo chị, đây là cách Lục thiếu thể hiện tình cảm, tặng cho Vân Tịch một điều gì đó có thể lưu giữ lại, để sau này khi nhớ về, sẽ thấy trọn vẹn. Đây không phải chuyện ai cũng làm được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT