Thấy mọi người đã nói gần xong, lúc này Gia Cát Nguyệt Hoa mới lên tiếng, giọng trầm ổn: “Được rồi, tất cả ngồi xuống đi! Đừng ồn ào nữa. Tiểu Cửu, chuyện vừa nãy, em có nghi ngờ ai không?”
Cố Vân Tịch nghe vậy, cũng thu lại vẻ nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thực ra, vụ tập kích vừa rồi cũng khiến cô rất khó hiểu, trong đầu liên tục xoay vòng câu hỏi: rốt cuộc ai là kẻ đứng sau?
“Thật ra… nói tới kẻ thù, thì em cũng có không ít.” Cô trầm ngâm một chút rồi nói tiếp, “Nhưng nổi bật nhất chắc chắn là Cố Băng Nhan. Nhưng vào thời điểm hiện tại, em cảm thấy bà ta chưa đến mức muốn giết em đâu…”
Nói đến đây, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại: “Thật ra, cảm giác của em là… đám người đó hình như cũng không hẳn định giết em, vì bọn chúng không hề ra tay chí mạng, giống như là muốn bắt sống em thì đúng hơn. Còn cụ thể là ai đứng sau thì em vẫn chưa rõ.”
Gia Cát Nguyệt Hoa nghe vậy thì cũng nhíu mày, suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Không có đối tượng nào cụ thể để nghi ngờ sao? Ngoài Cố Băng Nhan, em còn có kẻ thù nào khác không? Hoặc là bên phía Lục gia thì sao?”
Cố Vân Tịch lắc đầu: “Những mâu thuẫn khác đều là cạnh tranh làm ăn, hoặc là đấu đá trong nội bộ gia tộc. Bên phía Lục gia cũng tương tự, gần đây không có xung đột gì quá gay gắt, càng không có chuyện nào đủ nghiêm trọng để ra tay bắt cóc em cả. Nên khả năng đó cũng thấp thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT