Câu nói ấy vừa dứt, cả căn phòng rơi vào im lặng. Ba người đều sững sờ, ngoài trừ Cố Vân Tịch, thì Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Đình, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Anh... anh ta không có gan làm chuyện đó đâu?” Lưu Tinh Trì lắp bắp, lên tiếng đầu tiên.
Lục Hạo Đình bật cười lạnh lùng, ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai: “Trước kia, chúng ta chẳng qua là không nghĩ tới thôi. Chỉ nhớ lời Đường Dục từng căn dặn, nên chúng ta mới nể tình là người Đường gia mà giúp hắn một tay. Nhưng các cậu thử nghĩ lại mà xem, suốt bao nhiêu năm qua, cậu ta đã âm thầm làm những gì?”
Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn liếc nhìn nhau, ánh mắt chùng xuống, không ai lên tiếng nữa. Không cần nói thêm lời nào, họ cũng bắt đầu nhận ra, có lẽ, bọn họ đã đánh giá quá thấp người kia rồi.
ục Hạo Đình thở dài một hơi:
"Lúc trước tuy cậu ta đã có nhiều hành vi tồi tệ, nhưng tôi cũng không để tâm quá nhiều. Điều khiến tôi bắt đầu cảnh giác chính là thái độ của cậu ta với Vân Tịch. Trước kia, các cậu từng nói Vân Tịch tính tình không tốt, không biết điều… nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả lão Tứ bướng bỉnh kia cũng hiểu được phải tôn trọng cô ấy, coi cô ấy là chị dâu lớn trong nhà. Vậy mà Đường Lạc thì sao? Các cậu không thấy cậu ta rất kỳ lạ à?"
"Cậu ta là kiểu người cực kỳ ích kỷ. Tôi đã giúp cậu ta bao nhiêu lần, vậy mà đến một chút tôn trọng dành cho người phụ nữ bên cạnh tôi mà cậu ta cũng không buồn thể hiện. Nói thẳng ra, việc cậu ta không có chút tình cảm nào với Đường Dục, mới là điều dễ hiểu nhất."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play