Còn chưa đợi Lâm Hiểu Phỉ lên tiếng, Đường Phong đã vội nói: “Chị Cố, chị em chỉ đùa với chị thôi, chị ấy chỉ lo cho em quá nên mới vậy. Chị yên tâm! Em sẽ đi một mình, với lại em cũng không làm phiền chị đâu, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”
“Chị Cố, em tới liền đây!”
Nói xong, cậu dứt khoát cúp máy.
Lâm Hiểu Phỉ nhíu mày, rõ ràng là không đồng ý với cách xử lý này của Đường Phong. Để cậu rời khỏi tầm mắt mình, sao cô ấy có thể yên tâm cho được?
“Tiểu Phong, không được như vậy. Chị mới là người thân của em. Chị đã hứa với mẹ em là sẽ bảo vệ em, em không thể…”
“Chị ơi!” Đường Phong ngắt lời cô, nhẹ nhàng an ủi: “Chị Lâm, chị đừng lo cho em như vậy. Mẹ em mất rồi, chị đã chăm sóc em bấy lâu nay, em biết ơn lắm!”
“Bây giờ chị Cố thích em, chịu nhận nuôi em, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Chị ấy còn nói sẽ giúp em sắp xếp việc học nữa. Sau này em có thể yên tâm học hành ở đây, chị cũng ở lại đế đô đi, tìm chỗ ở cho riêng mình. Nếu chị vẫn lo cho em, có thể đến thăm em mà!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play