Cô ngơ ngác nhìn theo hướng chiếc xe vừa khuất bóng. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, lệnh điều động của quân đội không thể làm trái được, anh buộc phải rời đi và chỉ cần giải quyết xong mọi việc, anh nhất định sẽ quay về ngay.
Nhưng... cô vẫn thấy tủi thân lắm.
Nước mắt cứ rơi mãi, không cách nào kiềm lại được. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cố Vân Tịch đứng lặng trong màn mưa một lúc rồi mới chậm rãi quay người đi về.
Trên đường về, cô cứ đi được một đoạn lại không kìm được mà quay đầu nhìn lại. Cuối cùng, cô trở lại xe mình, lái xe về nhà.

Trong Lục gia lúc này chỉ còn bà nội và Lục Hạo Vũ. Thành tích học tập của Hạo Vũ thì khỏi phải bàn, cực kỳ giỏi. Cậu nhóc này giống y như Cố Vân Tịch, cũng là “mọt sách chính hiệu”, thường xuyên không đến trường. Mà cũng phải thôi, vì điểm số của cậu ta luôn rất tốt, thầy cô chẳng cần phải lo. Thêm nữa, Lục gia cũng cho phép cậu như vậy, nên thầy cô cũng mặc kệ luôn.
Bây giờ, Lục Hạo Vũ là đứa trẻ được tự do thoải mái nhất trong Lục gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play