Người này tên Lâm Kiêu, đoàn trưởng đoàn 302!

Nói về Lâm Kiêm, năm nay người này chỉ mới hai mươi ba tuổi đã đảm nhận chức đoàn trưởng, năng lực cao, dĩ nhiên không cần nói, là thanh niên có triển vọng!

Hắn và Lục Hạo Đình sinh ra trong cùng một đại viện, gia thế lớn, mặc dù so với Lục Hạo Đình kém chút nhưng đời ông nội hắn cùng đời với lão thủ trưởng cùng sinh ra trong giữa đại viện, cũng coi là cùng xuất môn!

Dù sao, với gia thế của Lục gia trong quân đội hầu như không có người có thể so sánh!

Cho dù gia thế Lâm Kiêu so với Lục Hạo Đình kém một chút, với thân phận này cũng không phải người bình thường!

Từ nhỏ hai người đã là hai phong cách trái ngược nhau!

Lục Hạo Đình trưởng thành, chững chạc, thông minh hiểu chuyện, thành tích các hạng mục luôn rất vượt trội, từ nhỏ đã thể hiện được tài năng quân sự, hắn ở trong đại viện là lão đại của những đứa trẻ, rất ít xuất thủ đánh người nhưng một khi đã đánh thì không thua ai bao giờ. 

Tình tình hoang dã mười phần như vậy, thực lực mạnh mẽ, tài giỏi nhưng không kiêu ngạo không nóng nảy, chưa bao giờ gây chuyện cũng chưa bao giờ sợ chuyện gì, Lục Hạo Đình trong miệng tất cả các trưởng bối trong đại viện đều là “con nhà người ta”.

Mà Lân Kiêu!

Tất cả phương diện có đến nói là một nhân vật phản diện cực đoan!

Hắn cả ngày trêu chó đánh mèo, đánh nhau gây lộn, lập bè kết phái gây rắc rối! Là người mà ai cũng ghét trong đại viên, ai nghe được tên Lâm Kiêu cũng nhức nhức cái đầu!

Lâm lão gia tử đối với người cháu này vừa yêu vừa hận!

Yêu là năng lực đứa nhỏ này vô cùng vượt trội, là một hạt giống tốt làm lính, hận là đứa nhỏ này rất biết dày vò người khác!

Một Lâm Kiêu như vậy gặp phải một Lục Hạo Đình như kia, không đánh một trận không được?

Lần đầu tiên hai người bọn họ đánh nhau khiến toàn bộ người trong đại viện kích động hoảng hốt, rối rít chạy đi xem, kết quả Lâm Kiêu thua thảm bại!

Mọi người vỗ tay cười to, khắp nơi vui mừng!

Người vui mừng cười to nhất là Lâm lão gia tử!

Lúc ấy trong lòng Lâm Kiêu đã sinh hận!

Sau đó, Lâm Kiêu không phục, thường xuyên tìm Lục Hạo Đình đánh nhau, ban đầu người trong đại viên còn đi xem rất náo nhiệt, sau đó mọi người thấy Lâm Kiêu thua hết lần này đến lần khác thì không đến nữa!

Đứa nhỏ Lâm Kiêu này tính tình cố chấp, không đánh bại Lục Hạo Đình thề không bỏ qua!

Cuối cùng, Lục Hạo Đình luôn bị hắn làm phiền, có một lần tiểu tử này không biết làm gì chọc Lục Hạo Đình tức giận, bị Lục Hạo Đình đánh cho một trận, còn đặt biệt danh cho hắn là “Tiểu Lâm tử”. Tuyên bố sau này tìm cho hắn một cha vợ “Nhạc Bất Quần”, còn đặc biệt có ý tốt nhắc nhở hắn giấu kỹ “Quỳ hoa bảo điển”!

Chú thích: Nhạc Bất Quần là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung, là người đầy mưu mẹo và tham vọng, y bất chấp tất cả dùng đến tất cả những hành vi bỉ ổi nhất vì mong muốn trở thành đệ nhất võ lâm, kể cả có phải hi sinh chính người thân hay bạn bè đồng đạo và cái chết của y chính là hệ quả tất yếu của một kẻ tiểu nhân lòng dạ gian ác. Được mệnh danh là nhân vật đểu nhất trong truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung.

Quỳ Hoa Bảo Điển là môn võ công thượng thừa xuất hiện trong tiểu thuyết “Tiếu ngạo giang hồ” của nhà văn Kim Dung.

Lâm Kiêu bùng nổ tại chỗ!

Hai người từ đó kết thù không đội trời chung!

Lâm Kiêu khịa một câu, Lục Hạo Đình vẫn bình tĩnh, nhìn cũng không nhìn hắn một cái. 

Lục Hạo Đình đi đến trước mặt mọi người, đầu tiên là hỏi thủ hạ của mình: “Người nào thắng?”

Người của đoàn 306 nháy mắt hất cằm đắc ý: “Đương nhiên là chúng ta thắng!”

Lục Hạo Đình gật đầu: “Ừ! Làm không tệ!”

Người của đoàn 306 lại càng đắc ý hơn!

Người của đoàn 302 bên cạnh tức giận nghiến răng kèn kẹt!

Lục Hạo Đình tiếp tục hỏi: “Đã báo cáo sư trưởng chưa?”

“Đã báo cáo!”

“Đối phương nhận hình phạt gì?”

Mọi người nhất thời im lặng không nói!

Lục Hạo Đình nhướn mày không vui nói: “Không phải đối phương khiêu khích sao? Trường hợp đánh nhau tập thể, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng sẽ bị trừng phạt như thế nào, sư trưởng không nói sao?”

Lưu Tinh Trì không lên tiếng bởi vì hắn cũng biết nên nói cái gì.

Sư trưởng bọn họ là Triệu Đại Hổ, đó là một người đặc biệt sôi động!

Chú thích: Người sôi động là người rất năng động, có sức mạnh, có năng lực, có khả năng làm việc cao và có thể làm việc trên một phạm vi rất lớn. Người có khí chất này là người rất hăng hái, đầy nhiệt tình, dễ và nhanh bực tức. Loại người này say mê công việc, có nghị lực, có thể dùng nhiệt tình của mình để lôi cuốn người khác.

Đồng thời cũng là một côn đồ lưu manh cấp cao, đoàn 306 và đoàn 302 dưới trướng ông ấy, giống như đứa con cần phải bảo vệ!

Mặc dù hay đoàn này nổi tiếng đối đầu nhau nhưng không hiểu sao khiến mọi người kinh ngạc với năng lực tác chiến vượt trội!

Ông ấy thích hai đoàn này nhất nhưng không hiểu làm sao lại không hợp nhau, thường xuyên gây chuyện nội bộ, ông phạt bên nào cũng rất đau lòng!

Lần này cũng như vậy!

Dù sao cũng không có chuyện gì lớn, ông cũng biết những người này có chừng mực sẽ không gây chuyện lớn, cho nên dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt cho những người tài này!

Nếu là trước đây, Lục Hạo Đình cũng ngầm chấp nhận thái độ này, dù sao đàn ông với nhau đánh nhau một trận cái gì cũng có thể giải quyết!

Nhưng lầm này, những người này lại chế nhạo hắn với Vân Tịch, chuyện này sẽ không cho qua dễ như vậy!

Lâm Kiêu nghe được lời Lục Hạo Đình, cười nói: “ủa a lô! Cậu còn muốn phạt chúng tôi? Tôi nói này, lúc trước chúng ta có chuyện gì cũng đánh một trận bằng bản lĩnh của mình sao? Sao bây giờ lại đi mách lẻo? Hay là từ khi Lục đoàn trưởng có bạn gái, phong cách làm việc trở nên giống đàn bà rồi?”

Mặt Lục Hạo Đình lạnh xuống, ánh mặt nhìn Lâm Kiêu ác liệt, hừ lạnh một tiếng: “Lâm Kiêu, muốn tìm tôi kiếm chuyện nhưng đừng tìm một cô gái làm lý do, lần này cậu chẳng những bị đánh một trận mà còn phải chấp nhận hình phạt, hơn nữa tôi sẽ khiến cậu sướng đến phát khóc!”

Lục Hạo Đình làm việc từ trước đến giờ rất dứt khoát, không nói nhiều với Lâm Kiêu, hắn dặn dò đám người bên cạnh Lưu Tinh Trì: “Các cậu ở đây đợi, chờ toàn bộ anh em bị thương ra ngoài thì đưa về nghỉ, tôi đi tìm sư trưởng!”

Ánh mắt toàn bộ người đoàn 306 sáng lên!

Đoàn trưởng bọn họ đi tìm sư trưởng, lần ngày đoàn 302 không tránh khỏi bị phạt!

Hình phạt thế nào bọn họ không quan tâm, dù sao cũng đánh rồi, bọn họ rất quan tâm đến mặt mũi !

Mặt mũi a!

Nghĩ đến người đoàn 302 chọc bọn họ, bị đánh một trận còn phải nhận hình phạt, trò cười này đủ để bọn họ cười một năm ha ha ha ha!

Lục Hạo Đình nói xong liền xoay người rời đi!

Những người này uýnh lộn hội đồng, trước đó cũng không phải chưa từng phát sinh. Vừa rồi trong điện thoại Lưu Tinh Trình đã nói với hắn, đều bị thương ngoài da, nên hắn không cần quá lo lắng!

Trong lòng Lục Hạo Đình hiểu rõ, trong lòng người hai phe cũng hiểu rõ sẽ không gây chuyện gì quá khó xử. Lần này Lưu Tinh Trì gọi hắn về chủ yếu là vì lần này người bên đoàn 302 có chút thảm!

Bọn họ sợ không xử lý được cho nên tranh thủ gọi Lục Hạo Đình về để làm chỗ dựa cho bọn họ. 

Lục hạo Đình thấy lúc này bên sư trưởng Triệu Đại Hổ không có tin tức gì cũng biết là không sao!

Chỉ là, hắn không muốn cứ như thế cho qua như vậy!

Thấy Lục Hạo Đình đùa mà làm thật, Lâm Kiêu ngẩn ra!

“Không phải chứ, họ Lục kia, cậu đứng lại! Cậu đi tìm sư trưởng thật hả?”

Lục Hạo Đình không để ý đến hắn!

“ủa a lô! xùy! Mợ nó! Lão tử không phải câu lừa gạt thiếu nữ vị thành niên thôi sao! xùy! xùy! Con mợ nó! Nói cậu không nói được câu nào dịu dàng với con gái nhà người ta mà cậu đi cáo trạng lão tử, họ Lục! Họ Lục!”

Bất kể Lâm Kiêu ở phía sau ầm ĩ như thế nào bước chân Lục Hạo Đình không có ý định dừng lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play