Tưởng Hân Lôi hâm mộ không thôi mà nhìn những đồ mỹ phẩm trước mặt.
Lúc trước không để ý, bây giờ cẩn thận nhìn lại mới phát hiện có điểm không giống. Các nhãn hiệu quốc tế giá sản phẩm không giống nhau, loại mỹ phẩm dưỡng da mà Cố Vân Tịch đang dùng là loại sản xuất số lượng có hạn!
Mọi người cũng không xa lạ gì với giá các loại mỹ phẩm, dù sao nó cũng quá nổi tiếng nhưng sản phẩm của nó rất nhiều người dùng đã phối lại, đa số cũng phải hai đến ba ngàn tệ một bộ.
Mà Cố Vân Tịch dùng loại này hình như đều là loại cao cấp.
Không nói quá, một lọ dưỡng chất cũng phải hơn mười ngàn, hơn nữa có các loại dưỡng ẩm, sữa rửa mặt, chống nắng, vân vân… tính ra cũng khoảng mấy chục ngàn.
Cố Vân Tịch cầm mặt nạ dưỡng da chuẩn bị xé kia cũng phải hơn sáu ngàn một chiếc!
Là một chiếc!
Người bình thường không biết còn có loại mặt nạ này tồn tại, căn bản nghe cũng chưa từng nghe đến.
Đại khái túi đựng sản phẩm không có gì đặc biệt, sản phẩm bên trong chắc đều là sản phẩm bình thường, cho nên Tưởng Hân Lôi căn bản không nhìn ra.
Vào lúc này biết được hai mắt không khỏi sáng lên nhìn chằm chằm những thứ này, còn không kìm được muốn chảy nước miếng!
Cô gái không hiếu kỳ với những thứ này, có lúc không cần dùng mà chỉ nhìn một chút cũng cảm thấy thoải mái cả người.
Lương Đầu đang bận cũng chạy qua nhìn, nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra.
Mặc dù có một cái tên nhưng toàn là tiếng anh, căn bản xem không hiểu.
“Cái này đắt như vậy sao? Ôi trời ơi! tớ chưa từng nghe qua, Lôi Lôi cậu dùng rồi sao?”
Điều kiện gia đình Tưởng Hân Lôi so với Lương Đầu tốt hơn một chút, hơn nữa bình thường Tưởng Hân Lôi cũng thích nghiên cứu những đồ của con gái này cho nên hiểu nhiều hơn.
Sắc mặt Tưởng Hân Lôi có chút đỏ: “Tớ á! Dùng thì có dùng qua nhưng cũng chỉ dùng một hai lần, lúc tớ sinh nhật tớ đặc biệt mua làm quà sinh nhật cho mình! Bình thường không dùng nổi, quá đắt!”
“Hơn nữa cũng không phải muốn mua là mua được a!”
Loại sản phẩm cao cấp này vì giữ bí mật phương pháp điều chế và vị trí trên thị trường nên hạn chế sản xuất, không phải có tiền là có thể mua được.
Lương Đầu thấy hiếm là, sờ một cái!
Trong phòng ký túc xá ba cô gái khác cũng vây quanh, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn những lọ mỹ phẩm kia, rồi lại nhìn tới nhìn lui trên người Cố Vân Tịch.
“Bộ đồ này cũng khoảng mấy chục ngàn đi?”
“Trời ơi, Người mình thường, một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được số tiền này đâu!”
Ba cô gái còn lại, thì nhà Lưu Lệ có chút tài sản, điều kiện gia đình tương đối tốt hơn, hơn nữa còn là người địa phương Giang Châu.
Ngoài ra còn hai người, một người tên Giang Hiểu Nhu, một người tên Dương Lộ!
Hai người đều là người ngoại tỉnh, điều kiện gia đình Giang Hiểu Nhu tốt, dáng người đẹp thuộc loại ôn nhu thùy mị mà Dương Lộ đến từ một nông thôn tương đối xa xôi, vì có thành tích tốt, là học sinh nghèo vượt khó nên được đặc cách chiêu mộ.
Giang Hiểu Nhu có một đôi mắt to như nước trong veo nhìn Cố Vân Tịch, mặt đầy hâm mộ.
“Trời ơi! Vân tịch, cậu không phải cô nhi sao? Sao lại có nhiều tiền mua những thứ này a?”
Tưởng hân Lôi ánh mắt sáng lên, vẻ mặt đầy mập mờ đến bên người Cố Vân Tịch: “Nói! có phải bạn trai kia mua cho không?”
“Cậu có bạn trai?” Giang Hiểu nhu kêu lên.
Tròng mắt đen nhánh của Cố Vân Tịch bình tĩnh không gợn sóng, nhìn mấy người một cái cười, ngồi lên ghế: “Là anh trai hàng xóm mua cho tớ, từ nhỏ tớ đã quen biết anh ấy, sau khi ông ngoại tớ qua đời không ai chăm sóc, hai năm nay anh ấy đang chăm sóc tớ.”
“Anh trai hàng xóm?” Ánh mắt Tưởng Hân Lôi sáng lên vẻ bát quái, lửa cháy hừng hực: “Các cậu là thanh mai trúc mã? Anh ấy đang làm gì? Nhìn dáng vẻ rất có tiền a?”
“Có thể coi là thanh mai trúc mã đi! Tớ bảy tuổi đến nông thôn, tám tuổi quen biết anh ấy, anh ấy là thiên tài toàn năng rất lợi hại, rất nhiều bản lĩnh của tớ đều được anh ấy dạy.”
Mắt Lương Đầu sáng lên: “Thanh mai trúc mã a! Tám tuổi quen biết! Anh trai hàng xóm, a a a! Thật lãng mạn!”
Nha đầu này mặc dù là cô gái ngoan ngoãn nhưng tính tình rất giống với Tưởng Hân Lôi, cùng nhau ở chung lâu nên cũng nhiễm cái tính bát quái không ít, vội vàng ngồi bên cạnh Cố Vân Tịch:
“Ai ai ai! Anh ấy bao nhiêu tuổi? Đang làm gì? gia đình thế nào? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?
Cố Vân Tịch bị Lương Đầu vừa lắc vừa hỏi đến choáng váng.
Cố Vân Tịch chỉ trả lời ba chữ: “Là quân nhân!”
Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu nghe xong thét chói tai!
“Quân nhân?”
Tưởng Hân Lôi kích động đến mặt đỏ rần rần: “Mau mau mau nói cho tớ biết, anh ấy có cao không? Có đẹp trai hay không? Mặc quân trang dáng vẻ có nghiêm nghị lạnh lùng hay không? Ngao ngao châm dài a! Trên tivi những anh lính chân đều dài a!”
Cố Vân Tịch: “...”
Trọng tâm có phải sai rồi không?
“Cao thật không? Có đến một mét chín không!”
“Ngao ô!” Tưởng Hân Lôi kích động sắp ngất.
Lương Đầu cười hì hì kéo tay Cố Vân Tịch: “Vân Tịch a! Chúng ta là bạn! Lúc nào cậu đem người anh trai hàng xóm này cho bọn tớ gặp một chút! Quân nhân a! Tớ thấy rất tốt a!
Lưu Lệ nhìn mọi người vây quanh Cố Vân Tịch, trong lòng cảm thấy không cam, liếc qua một người vẫn không lên tiếng nãy giờ.
Dương Lộ tò mò nhưng lại dè dặt, mang một tia hâm mộ.
Đến nỗi Giang Hiểu Nhu cũng hiếu kỳ nói: “Vân Tịch, người cậu nói đó có phải sáng nay đưa cậu đến trường không? Chiếc xe sang kia mọi người đều thấy, đẹp trai đến ngây người!”
Cố Vân Tịch đem tất cả những ánh nhìn của mọi người trong phòng ký túc xá thu vào trong mắt, mặt tỉnh bơ trả lời: “Ừ! Chính là anh ấy!”
“Nhưng tối hôm qua tới đón cậu không phải anh ấy a? Sao sáng nay lại là anh ấy?”
Tròng mắt xinh đẹp của Cố Vân Tịch nhìn Giang Hiểu Nhu, đáy mắt có một tia u quang: “Tối hôm qua cũng là anh ấy, nhưng chiếc xe kia không phải của anh ấy!”
Nói xong cũng không nói thêm gì.
Cố Vân Tịch nhìn Lương Đầu bên cạnh cười nói: “Cậu muốn gặp anh ấy đoán chừng có chút khó khăn a!”
“Anh ấy mới được bộ đội điều từ nơi khác đến Giang Châu, nên khoảng thời gian gần đây chắc chắn bận nhiều việc, hôm qua anh ấy vì chiến hữu nằm viện nên mới tới xem một chút mới tiện đến thăm tớ một chút, sáng nay lại quay về bội đội bên kia rồi!”
“...” Lương Đầu có chút thất vọng, bộ đội quản lý rất nghiêm khắc, mọi người ai cũng biết bình thường quân nhân có rất ít thời gian tự do.
“Được rồi!” Cố Vân Tịch đứng lên: “Thu dọn một chút, lát nữa là đến giờ giới nghiêm rồi!”
Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu chỉ muốn bát quái chuyện của Cố Vân Tịch một chút, bị cô nói vội vàng chạy đi tắm.
Sau một hồi trò chuyện, thật ra Cố Vân Tịch không để lộ nhiều tin tức, vì cô biết cũng không phải tất cả mọi người đều như Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu chỉ đơn thuần là tò mò bát quái!
Trong lòng Cố Vân Tịch để tâm nhưng chuyện cô để ý hơn là chuyện nước suối trong không gian.
Cho nên ngày hôm sau, sau khi học xong cô liền trở về Giang Châu Đế Cảnh.
Vừa mới vào trong không gian, tiểu Bạch đoàn tử liền nhào tới: “Chủ nhân chủ nhân! Cô có mang cho tôi đồ ăn vặt cay không? Còn có lẩu nóng! Vịt quay!”
Cố Vân Tịch nhếch mép một cái, nó càng ngày càng tham ăn.
Cô ném qua cho nó một bọc đồ ăn vặt cay lớn, Cố Vân Tịch cầm một chiếc ly đi đến bên dòng suối: “Chỉ còn ít đồ ăn vặt cay, sau này lại mua cho cậu!”
Bạch đoàn tử cũng không so đo quá nhiều, ôm bịch cay mở ra gặm.
Cố Vân Tịch lấy một ly nước từ trong không gian ra.
Trong phòng ngủ, Cố Vân Tịch nhìn ly nước uống mấy hớp, trừ mùi vị đặc biệt ngon ra cũng không phát hiện chuyện kỳ quái gì.
Lại uống mấy hớp, vẫn bình thường
Mùi vị khá ngọt, thật sự là uống rất ngon, so với những loại nước suối từ trước đến nay cô uống thì như trên trời dưới đất.
Cố Vân Tịch bất tri bất giác uống hết một ly đầy!
Ách. Không có cảm giác khác thường, Cố Vân Tịch đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.
Nhưng vừa mới leo lên giường, một trận buồn ngủ ập tới, sau đó cả người gục xuống.