Lục Hạo Đình nhìn cô gái trong ngực mình, hơi thở của thiếu nữ quẩn quanh, trên người cô có một loại mùi vị nhàn nhạt trong veo.
Nhớ đến thời gian gần đây, Cố Vân Tịch đối với hắn có thái độ khác hẳn, hắn thận trọng nâng tay lên vuốt mái tóc dài của cô: “Nhớ!”
Cố Vân Tịch hài lòng, cọ đầu trong ngực hắn một cái: “Nhớ bao nhiêu?”
Khóe miệng Lục Hạo Đình câu lên một cái: “Mỗi ngày đều nhớ!”
Quả thật mỗi ngày đều nhớ!
Bởi vì những ngày qua, cô thay đổi rất lớn, có thể nói là đột nhiên đổi tính khiến hắn vừa vui vừa có chút thấp thỏm không yên!
Trong tình huống không biết nguyên nhân là gì, trong lòng hắn sẽ không yên tâm.
Cố Vân Tịch nhìn hắn một cái, không nói nhiều, chỉ nói: “Nhớ em là tốt!”
Cô rời khỏi ngực Lục Hạo Đình, xoay người quan sát gian phòng này.
Bỗng nhiên trong ngực trống không, Lục Hạo Đình có chút không vui nhưng nhìn người trước mặt, hắn trầm mặc một hồi mới nói: “Anh xuống lầu mang đồ ăn trưa lên!”
“Vâng!”
Chờ Lục Hạo Đình rời đi, Cố Vân Tịch xoay người nhìn về hướng hắn rời đi.
Cô biết Lục Hạo Đình có thắc mắc, hắn là người thông minh, người càng thông minh thì càng không dễ tin người khác.
Cô đột nhiên thay đổi lớn như thế không có nguyên nhân mới là lạ!
Lúc trước cô quá cố chấp, nhạy cảm, thật ra Lục Hạo Đình vẫn luôn lo lắng cô nghĩ sai lệch, cho nên đối với cô không hy vọng, nhưng vẫn luôn để ý đến cô!
Có thể hắn đã nói qua rất nhiều nhưng cô chưa từng nghe lọt tai, cũng không tin hắn!
Cố Vân Tịch cười một tiếng, lần này cô sẽ khiến hắn hoàn toàn chấp nhận mình.
Căn phòng này ở tầng sáu, ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và hai phòng vệ sinh. Tất cả được sắp xếp rất đơn giản, chỉ là được quét dọn rât sạch sẽ.
Chắc là chỉ mới dọn dẹp sơ qua!
Diện tích nhà cũng một trăm bốn mươi mắt vuông ở Giang Châu cũng coi như không tệ, chỗ ở cũng vô cùng tốt!
Dù sao, giá phòng bây giờ cao kinh khủng, nhiều gia đình có thể mua nhà ở thành phố lớn khoảng tầm sáu mươi mét vuông là đã rất tốt rồi!
Mà nơi này là quân khu, nhà không mất tiền mua còn được sửa sang lại một chút, mình chỉ cần mua ít đồ dùng trong nhà là có thể ở được!
Đối với rất nhiều người mà nói, đây là một chuyện rất tốt!
Cố vân tịch đợi khoảng mười mấy phút, liền thấy Lục Hạo Đình xách đồ ăn trưa trở về.
Bốn món ăn, một món canh, hai phần!
Cố Vân Tịch nhíu mày: “Sao anh mua nhiều thế? Hai người chúng ta ăn không hết.”
Cố Vân Tịch nói xong mới nhớ ra trước đây mình có yêu cầu rất cao, nếu ăn không hết cũng phải có cả rau lẫn thịt!
Thấy ánh mặt của Lục Hạo Đình nhìn mình, Cố Vân Tịch không nói nữa mà ngồi xuống ăn cơm trưa!
Bụng đã rất đói rồi, mùi vị này cũng tạm được, chỉ là cơm bên ngoài cũng không quá sạch sẽ!
“Phòng bếp nơi này đã sửa rồi nhưng không có nhiều dụng cụ làm bếp, bên dưới có siêu thị không anh? Buổi chiều em muốn đi mua chút đồ để tối mình có thể nấu cơm.”
Trước đây Cố Vân Tịch không thích nấu cơm, cô không thích mùi khói lửa của bếp, biến mình thành bà hoàng vì cô luôn nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư làm sao có thể nấu cơm chứ?
Nhưng bởi vì ở trường học một thời gian dài, cho nên không có cơ hội nấu cơm.
Nấu cơm mà thôi, cô vẫn biết nấu. Trước đây ở cùng ông ngoại ở nông thôn, đều là cô nấu cơm, bảy tuổi đến nông thôn là cô đã bắt đầu nấu rồi.
Từ khi đến nông thôn ngoài nấu cơm còn phải giúp ông ngoại giặt quần áo, bao quát hết việc nhà.
Nếu làm không tốt cô sẽ bị ông ngoại đánh rất tàn nhẫn!
Cho tới bây giờ, trên người cô có không ít sẹo do ông ngoại đánh mà thành, từng roi, từng roi quất lên người cô!
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà trên người có rất nhiều vết sẹo, chỉ cần nhớ lại, Cố Vân Tịch lại đau lòng, cho nên lúc trước cô tự ti cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lục Hạo Đình cau mày "Đồ ăn không ngon sao? Dưới lầu có mấy quán cơm! Nếu em không thích thì đổi sang quán khác là được, gọi điện là họ sẽ giao đến nhanh thôi.”
Hắn biết tính tình của Cố Vân Tịch, một cô nương trắng trẻo xinh đẹp như vậy hắn cũng không nỡ để cô mỗi ngày nấu cơm đâu?
Cố Vân Tịch cười híp mắt, nhìn hắn một cái mà không nói.
Không cho mình nấu cơm, thì làm sao lấy rau cải và những thứ khác trong hệ thống không gian ra? Những thứ đó khẳng định ngon hơn đồ ăn mua bên ngoài a!
Buổi chiều Lục Hạo Đình không có việc cũng không thể ở nhà với cô.
"Như vậy mà cũng nghỉ, không phải các anh bận lắm sao?”
Lục Hạo Đình không phải là lính bình thường, có nghỉ ngơi định kỳ.
Lục Hạo Đình cười nói: "Đây là tình huống đặc biệt, lần này được nghỉ dài hạn, dài nhất là hai ngày, nghỉ thêm mấy ngày cũng không vấn đề!”
“Ồ!”
Lục Hạo Đình rời đi, Cố Vân Tịch ở nhà đi đến phòng bếp nhìn một vòng, thấy thiếu không ít dụng cụ nấu ăn. Trong tủ lạnh ngoài sữa bò, mật ong ra còn lại chẳng có gì. Cô liền tự mình đi mua.
Lục Hạo Đình thật đúng không có chuẩn bị để cho cô nấu cơm, sữa bò cùng mật ong, cũng là vì Cố Vân Tịch thích uống mới chuẩn bị.
Cách khu nhà ở thân nhân không xa có một siêu thị, sau khi Cố Vân Tịch đi vào thấy nó còn lớn hơn vẻ bề ngoài.
Quần áo, giày, đồ ăn vặt, đồ dùng thường ngày, còn có rau cải các loại đều có, Cố Vân Tịch trực tiếp đi tìm gia vị cùng dụng cụ làm bếp.
Nồi, chén, gáo, chậu, mua toàn bộ cũng không ít, hơn nữa còn mua một ít dầu, muối, tương, giấm, gia vị, xe đẩy đồ đầy rất nhanh, Cố Vân Tịch mang ra tính tiền thì không đủ, chờ lát nữa lại tới lấy.
Nhưng mà lúc xếp hàng lại nghe thấy một âm thanh sắc bén.
"Cố Vân Tịch?"
Cố Vân Tịch quay đầu liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Cô híp mắt một cái, đây là người nào?
Cô gái kia thấy cô, vẻ mặt vô cùng kích động "Sao cô lại ở đây? Nơi này là quân đội, ai cho cô vào đây?”
Cố Vân Tịch nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhớ ra cô gái này là ai, còn phải nhờ tính thù dai kiếp trước, đây cũng là một kẻ thù nhỏ, cho dù kiếp trước rất lâu không gặp, hôm nay gặp cô vẫn có thể nhớ.
Cô gái này tên Vương Tuyết, là bạn học cùng với cô lớp mười trường Trung học số 1, luôn nhìn Cố Vân Tịch không vừa mắt, ai bảo Cố Vân Tịch đẹp như vậy?
Cô nhớ không nhầm thì ba Vương Tuyết là lính, không lâu trước đây được thăng chức làm sư trưởng, được điều tới quân khu Giang Châu, sau đó cả nhà đều theo đến sống cùng trong quân khu!
Bạn đầu, cô gái này còn khoe khoang trước mặt cô rất lâu, nói cô ta là người thành phố, tương lai là thiên kim tiểu thư, mà Cố Vân Tịch cô chỉ có thể suốt đời ở nông thôn làm ruộng.
Khóe miệng Cố Vân Tịch lộ ra nụ cười: “Cô cũng biết đây là bộ đội a? Cô nói xem ai cho tôi vào?”