Cảm giác đầu đau nhức dữ dội, toàn thân cứng đờ, lạnh buốt như băng, từng cơn đau thấu xương lan khắp cơ thể. Cố Vân Tịch cảm thấy xung quanh có không ít người đang nhìn chằm chằm vào mình, kiểu ánh mắt đó, cô cực kỳ nhạy cảm!
Sân trường, cầu thang, hành lang… rất nhiều học sinh đã tụ tập lại. Vương Tình nhìn thấy Cố Vân Tịch ngã xuống rồi nằm bất động, liền cau mày, bước tới gần rồi giơ chân đá nhẹ vào người cô.
"Ê! Dậy đi, đừng có giả chết! Mày không biết xấu hổ hả? Tưởng nằm lăn ra đây giả chết thì anh Tần Hiên sẽ thương hại mày à? Mày nghĩ anh ấy sẽ thích cái loại như mày sao?"
"Hôm nay dám chạy đi quyến rũ anh Tần Hiên, bị từ chối rồi lại nằm đây giả chết để câu sự thương cảm? Tao nói cho mày biết, loại như mày chính là thứ không ai cần! Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tụi tao nữa. Mày tưởng mày còn là Đại tiểu thư An gia sao? Đứng dậy ngay! Bớt diễn đi!"
Nghe những lời Vương Tình nói, ánh mắt của đám học sinh xung quanh lập tức lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Ở Giang Châu, Tần Hiên là nam thần của mọi người, con nhà quyền thế, thành tích nổi bật, diện mạo xuất chúng, lại còn ôn hoà, lễ độ. Anh ta là "bạch mã hoàng tử" trong lòng biết bao nữ sinh.
Vậy mà Cố Vân Tịch lại mặt dày bám lấy Tần Hiên chỉ vì cô từng là đại tiểu thư An gia, thật khiến người ta chán ghét!
Ban nãy còn có người thấy cô té xuống thì hơi lo lắng, nhưng chỉ sau vài lời của Vương Tình, sự thương cảm ấy lập tức tiêu tan!
Nằm dưới đất, Cố Vân Tịch khẽ cau mày. Cô cảm nhận rõ có ai đó đang đá vào người mình. Vừa hé mắt, cô lờ mờ thấy vài gương mặt còn non nớt, nhưng dường như... có chút quen thuộc.
Thấy Cố Vân Tịch mở mắt, Vương Tình càng tỏ rõ vẻ khinh thường.
Cô ta thầm nghĩ: “Biết ngay mà! Mạng con nhỏ này dai lắm, không dễ chết vậy đâu. Rõ ràng là đang giả vờ!”
Vương Tình giơ chân đá vào người Cố Vân Tịch lần nữa, hằn học nói: "Ui ya! Không giả bộ nữa hả? Diễn không nổi rồi đúng không? Mày còn định giở trò đáng thương để quyến rũ anh Tần Hiên? Còn lâu nhé! Cái thứ như mày mà cũng đòi mơ mộng à? Thật không biết xấu hổ! Nhìn lại bộ dạng mày xem, đáng xấu hổ biết bao! Tao... tao nói cho mày biết..."
Nhưng khi đang nói dở, giọng Vương Tình bất ngờ trở nên cà lăm, không nói tiếp được.
Bởi vì, lúc cô ta nhìn vào mắt Cố Vân Tịch, đôi mắt ấy đen sâu hun hút, u tối như vực sâu không đáy, như thể có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng, khiến người ta như rơi vào địa ngục.
Một luồng lạnh sống lưng chạy dọc toàn thân cô ta.
Gặp… quỷ rồi!
Vương Tình bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Vân Tịch dọa cho lùi lại hai bước. Trong khi đó, Cố Vân Tịch vịn tay vào tường, chậm rãi đứng dậy. Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, trước mắt như có một lớp sương mù mỏng che phủ, khiến mọi thứ trở nên choáng váng và xa lạ. Trước mặt là những gương mặt còn rất non nớt, quen quen nhưng không thể gọi tên. Cô ngơ ngác, không biết hiện tại mình đang ở đâu.
Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Chẳng phải cô và anh Hạo Đình đã cùng chết trong biển lửa sao?
Vậy nơi này là đâu? Tại sao… cô lại có mặt ở đây?
Cảm giác này… tình huống này… sao lại quen thuộc đến vậy?
Vương Tình bị khí thế của Cố Vân Tịch ép lui, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Những năm gần đây, mỗi lần về quê là cô ta lại tìm cách bắt nạt Cố Vân Tịch, mỗi lần như thế đều khiến cô ta cảm thấy hả dạ, đầy tự mãn.
Giờ thấy Cố Vân Tịch không chết, cơn giận trong lòng Vương Tình bùng lên: tại sao cô ta không ngã chết luôn đi chứ?! Trong đầu đầy lửa giận, cô ta giơ tay định tát thẳng vào mặt Cố Vân Tịch.
"Con tiện nhân! Không giả vờ được nữa đúng không? Tao cho mày biết giả vờ này!"
Nhưng ngay khi Vương Tình vừa vung tay, Cố Vân Tịch nheo mắt, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cô ta. Chỉ một cái nhấc tay nhẹ, cổ tay Vương Tình như sắp bị bẻ gãy.
"A… ưm…" Tiếng hét của Vương Tình vừa vang lên, thì tay còn lại của Cố Vân Tịch đã bóp chặt cổ cô ta. Chỉ cần thêm một chút lực, Cố Vân Tịch liền đẩy cô ta về phía sau, thân thể Vương Tình loạng choạng rồi bị đẩy dính vào lan can hành lang, nửa người lơ lửng giữa không trung.
"Trên đời này, không có nhiều người dám đánh tao. Mày chán sống rồi à?"
Giọng Cố Vân Tịch như được kéo từ tầng hầm lạnh giá nhất lên, sắc như băng, châm vào tai người nghe từng nhát đau nhói. Đây là lần đầu tiên Vương Tình nghe thấy giọng nói mang sát khí như vậy phát ra từ miệng Cố Vân Tịch.
"Hu hu… hu…" Bị bóp cổ đến nghẹt thở, Vương Tình lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Lúc này, Cố Vân Tịch mới nhìn rõ mặt cô ta. Gương mặt còn non nớt đó khiến một ký ức xa xưa trong cô chợt bùng lên. Cô kinh ngạc trừng mắt, không thể tin nổi. Trong khoảnh khắc thất thần, tay cô khẽ buông lỏng, thả cổ Vương Tình ra.
"Vương… Vương Tình?"
Kiếp trước Cố Vân Tịch vốn là người thù rất dai, đương nhiên không thể quên kẻ này.
Vương Tình, con gái của cậu cô. Khi còn nhỏ, lúc Cố Vân Tịch còn là Đại tiểu thư An gia, cô ta luôn nịnh bợ, đi sau lấy lòng. Nhưng sau khi Cố Vân Tịch bị gia tộc vứt bỏ, cô ta lập tức lật mặt, trở thành người đầu tiên nhục mạ và chà đạp cô.
Tất nhiên là cô nhớ. Nhưng trong trí nhớ của cô, chuyện về Vương Tình đã là quá khứ rất xa rồi. Sau này, khi đã leo lên đỉnh cao quyền lực, việc đầu tiên cô làm chính là tiêu diệt Vương gia. Với cô lúc đó, hủy một nhà Vương Tình dễ như búng tay.
Nhưng bây giờ… nhìn kỹ gương mặt này…
Đây là Vương Tình… năm mười mấy tuổi?!
"Reng reng reng..." Tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên. Đám học sinh đang vây quanh liền nhao nhao tản ra, trở về lớp học. Vương Tình vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngốc mà lặng lẽ đi theo số đông, như một cái xác không hồn.
Chỉ còn lại một mình Cố Vân Tịch đứng sững ở hành lang, ánh mắt trống rỗng. Vương Tình? Trường học? Câu dẫn Tần Hiên?
Những chuyện vừa xảy ra… cô… có chút ấn tượng!
Cô cúi đầu nhìn hai tay mình. Nhỏ, trắng, thon dài… và quan trọng nhất… non nớt. Đây rõ ràng không phải là đôi tay từng cầm súng, vạch máu báo thù trong kiếp trước!
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn vào tấm kính phản chiếu từ tủ trưng bày gần đó.
Cô sững người. Trợn to mắt. Không dám tin!
Gương mặt phản chiếu trong tấm kính… là gương mặt của cô năm mười mấy tuổi!
Kinh hoàng. Khiếp sợ. Luống cuống. Và còn có một chút… kích động không thể kìm nén!
Cô run run đưa tay lên sờ mặt mình. Vuốt ve từng đường nét quen thuộc đến không thể quen hơn… Đây chính là khuôn mặt năm xưa của cô!
Ký ức kiếp trước… bắt đầu từng chút một trỗi dậy...
Đây là cô… lúc mười bảy tuổi.
Học sinh lớp mười hai tại thành phố Giang Châu. Chính là thời điểm vì tỏ tình với Tần Hiên mà bị Vương Tình ghen tức, đẩy xuống cầu thang!
Cô từng là Đại tiểu thư An gia nổi danh một thời ở Giang Châu. Nhưng năm cô bảy tuổi, ba mẹ ly hôn. Trong một đêm, từ thiên kim cao quý trở thành một cô gái nông thôn không ai thương xót. Ba cưới vợ mới, mẹ cũng tái giá bỏ rơi cô. Cô chỉ có thể về quê sống với ông ngoại.
Năm mười lăm tuổi, ông ngoại qua đời. Cô bị Lục Hạo Đình cưỡng ép đưa về nhà.
Cô sợ hắn, bài xích hắn, thậm chí căm ghét hắn đến tận xương tủy. Suốt những năm tháng ấy, cô chỉ muốn thoát khỏi vòng kiềm tỏa của hắn. Cô chịu đựng đến khi Lục Hạo Đình chuyển công tác, và cô theo hắn đến Giang Châu. Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp lại Tần Hiên, người khi ấy chỉ là bạn học cũ, chưa có gì ràng buộc.
Tần Hiên - anh tuấn, rạng rỡ như ánh mặt trời. Cả con người anh ta toát lên khí chất dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng thấy ấm áp và say mê. So với sự lạnh lùng, bá đạo và độc đoán của Lục Hạo Đình thì Tần Hiên đúng là một nam thần dịu dàng như ngọc. Cũng từ đó, cô mới lần đầu hiểu được cảm giác rung động, hiểu được cái gọi là "thích" một người là như thế nào.
Một cô gái luôn cô độc, nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn như cô, lại càng không thể thoát khỏi sự dịu dàng mà Tần Hiên mang đến. Tần Hiên – mười tám tuổi năm ấy – đã trở thành ánh trăng sáng mãi mãi trong lòng cô.
Thế nhưng, nhiều lần Tần Hiên và An Vân Tuyết lại được công nhận là một đôi trời sinh.
An Vân Tuyết!
A a!
Cô ta là "em gái" trên danh nghĩa, cùng cha khác mẹ với cô,!
Mặc dù nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng chỉ cách nhau chưa tới mười tháng. Thậm chí An Vân Tuyết còn có một anh trai ruột — An Thừa Nghiệp, lớn hơn cả cô – người từng là Đại tiểu thư An gia chân chính.
A a!
Đời này, An Vân Tuyết là một trong những người mà Cố Vân Tịch căm ghét nhất!
Một phần là vì Tần Hiên, phần còn lại là bởi cô ta luôn cướp đi những gì cô yêu quý.
Cô từng điên cuồng giành lấy Tần Hiên, gây ra đủ chuyện cười cho thiên hạ, thậm chí còn làm mất mặt Lục Hạo Đình. Nhưng lúc đó, cô thật sự thích Tần Hiên. Trong suốt mười bảy năm sống trong sự lạnh lẽo và cô độc, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác ấm áp, được yêu nhưng cũng là lần đầu tiên… cô bị chà đạp.
So với An Vân Tuyết - thiên kim đại tiểu thư, nhà giàu, có gia thế ở Giang Châu - thì cô chỉ là một đứa con gái bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng ai cần.
Không cần nói cũng biết, nếu phải chọn, Tần Hiên chắc chắn sẽ chọn An Vân Tuyết.
Cô đem cả trái tim chân thành ra để yêu một người, lại chỉ nhận lại sự tàn nhẫn và coi thường!
Tất cả mọi người đều nói cô ghen tức với An Vân Tuyết, cố tình trả thù nên mới cướp bạn trai, nói cô không biết liêm sỉ, vô sỉ, nói cô tự hạ thấp bản thân… Trong số đó, Vương Tình là kẻ mắng cô thậm tệ nhất!
Lần này, cô và Vương Tình vì mâu thuẫn mà tranh cãi, bị cô ta đẩy xuống cầu thang, đầu va chạm mạnh bị thương nghiêm trọng. Chuyện lan truyền khắp trường, cô trở thành trò cười của toàn bộ học sinh!
Từng đoạn ký ức cũ như thủy triều dâng lên, ào ạt ập tới!
Cố Vân Tịch lặng người, nhìn chằm chằm vào mình qua tấm kính thủy tinh. Tất cả cảm xúc hiện trên gương mặt kia , đều chân thật đến đáng sợ!
Cô… đã trọng sinh rồi sao?!
Trở lại thời điểm mọi chuyện còn chưa bắt đầu, lúc mười bảy tuổi, khi mọi thứ vẫn còn có thể thay đổi!
Cố Vân Tịch nhìn gương mặt non trẻ của mình trong kính, ngơ ngác. Cảm xúc trong lòng như sóng thần dâng trào, chưa kịp tiêu hóa hết sự thật trước mắt…
Thì trước mắt cô tối sầm lại.
Cô ngất lịm!