Nhìn chằm chằm cô!

Trân trân... nhìn cô!

Gương mặt cô trong nháy mắt đỏ như trái cà chua, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, Cố Vân Tịch xoay người một cái thật mạnh đưa lưng về phía Lục Hạo Đình nằm xuống… Giả chết! 

Xong rồi, xong rồi, xong rồi!

Cố Vân Tịch, sao mày lại ngốc như vậy?

Lục Hạo Đình là ai chứ?

Hắn là đoàn trưởng của bộ đội đặc chủng quân khu Giang Châu, Thượng tá Lục quân, mày làm loại chuyện này với hắn mà hắn còn không tỉnh, thì há chẳng phải uổng công bao nhiêu năm lăn lộn trên chiến trường sao? 

Xấu hổ muốn chết! Vừa làm chuyện xấu đã bị bắt! 

Những cái khác thì không nói, nhưng thái độ của cô thay đổi lớn như thế, anh Hạo Đình sẽ nghĩ như thế nào?

Làm thế nào? làm thế nào? a a a a!

Ách…

Hay là giả vờ nói lấy lòng hắn?

Thừa dịp hắn ngủ, hôn trộm hắn, lấy lòng hắn?

Có chút quá gượng ép đi?

Thế giới nội tâm của cô hết sức xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngủ, mặt như heo chết, giờ phút này thật muốn tìm một cái lỗ đến chui xuống.

Mà sau lưng, Lục Hạo Đình vẫn không lên tiếng.

Thật ra thì hắn vẫn luôn không ngủ, hôm nay, Vân Tịch đối với hắn thay đổi lớn như vậy làm cho hắn rất ngạc nhiên, mừng rỡ, trong lòng hắn đang kích động, thì làm sao ngủ nhanh như vậy được?

Nhưng mà không nghĩ tới, lúc này Vân Tịch, vậy mà cho hắn một niềm vui lớn hơn.

Lục Hạo Đình nằm im không động, trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh, chỉ có máy điều hòa đang không ngừng phả hơi lạnh ra ngoài!

Cố Vân Tịch vô cùng chuyên nghiệp, nằm đó giả chết!

Nhớ tới cô vừa hôn Lục Hạo Đình, cô nằm đó không động đậy gì nhưng đôi mắt lại mở to sáng lấp lánh.

Hắn lẳng lặng nhìn bóng lưng đưa về phía hắn giả chết, giả bộ nghiêm trang của tiểu nha đầu, khóe mắt nhếch lên, chân mày cũng mang theo ý cười!

Hắn sờ nhẹ qua chỗ Vân Tịch vừa mới hôn, Lục Hạo Đình cảm nhận được, môi tiểu nha đầu này đúng là rất mềm mại a!

Nhưng đáng tiếc chỉ là đụng một cái nhẹ, sao cô không cắn một cái? Liếm một chút chứ?

Ách…

Không thể không nói, vị  Lục thiếu này bên ngoài lạnh lùng, nghiêm túc nhưng bên trong lại rất hưởng thụ. Bất quá, lúc này Lục Hạo Đình cũng không nhận ra.

Cố Vân Tịch vẫn đang đợi phản ứng của Lục Hạo Đình nhưng đợi rất lâu, người phía sau cũng không có phản ứng lại, cô không dám quay đầu lại nhìn hắn. 

Khi cô đang xoắn xuýt, người phía sau rốt cuộc đã có phản ứng.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay cô, giúp Cố Vân Tịch kéo chăn lên, tay hắn thuận thế dừng lại ở ngang hông cô…. bất động!

Trong bóng tối, Cố Vân Tịch nhìn về phía hắn nằm, cánh tay cường tráng có lực của hắn, cách một lớp chăn mỏng, cứ như vậy khoác lên ngang hông cô!

Lục Hạo Đình vẫn không nói chuyện, trong bóng tối, cặp mắt của hắn còn sáng hơn so với tinh thần của hắn, vẫn luôn… nhìn chằm chằm cô!  

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Hạo Đình tỉnh dậy, đầu tiên là xem thời gian, đã sắp tám giờ, Lục Hạo Đình nhìn giờ, có chút ngẩn ra!

Hắn là quân nhân, có thói quen dậy sớm, hôm nay lại ngủ một giấc đến gần tám giờ?

Cái này không khoa học!

Lại nhìn Cố Vân Tịch trong ngực, lúc này cô không còn đưa lưng về phía hắn nữa mà ngủ trong ngực hắn, gối đầu lên cánh tay hắn, một cái tay ôm eo hắn, vẫn còn đang ngủ say!

Lần đầu tiên trong đời hắn, khi tỉnh dậy có thể thấy Cố Vân Tịch thân mật ngủ trong ngực hắn như vậy. Lục Hạo Đình nhìn đến không nỡ đánh thức nha đầu này! 

Hắn im lặng nhìn cô thật lâu, ánh mắt rơi vào hàng mi tinh xảo của cô gái, càng nhìn càng cảm thấy tiểu nha đầu này xinh đẹp! Da thịt trắng nõn non, Lục Hạo Đình không kiềm chế được giơ tay lên chạm vào gò má cô.

Tay hắn cảm nhận được làn da bóng loáng nhẵn nhụi, còn tốt hơn so với tơ lụa thượng hạng!

Hắn nhìn nhìn, sờ sờ, liền không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn lên trán cô!

Nhớ tới hai ngày nay, tiểu nha đầu này thay đổi thái độ với mình, trong lòng Lục Hạo Đình tràn đầy vui vẻ!

Nhẹ nhàng rời giường, sau khi rửa mặt xong liền đi xuống lầu mua bữa sáng cho cô!

Lúc Cố Vân Tịch tỉnh lại đúng lúc Lục Hạo Đình mang bữa sáng trở về.

Tiệm ăn sáng quanh Giang Châu Đế Cảnh vô cùng nổi tiếng, Cố Vân Tịch rất thích ăn nên Lục Hạo Đình đã mua về.

“Anh Hạo Đình!” Âm thanh của cô gái vừa tỉnh ngủ mềm nhũn, còn mang một tia lười biếng cùng ngái ngủ!

“Em đi tắm đi rồi ra ăn sáng!”

Cố Vân Tịch ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh.

Ăn sáng xong, Lục Hạo Đình thành thật thu dọn rác, bây giờ là cuối tuần, hai người có thời gian nên cứ im lặng ở nhà.

Cố Vân Tịch nằm trên ghế sa lon, lúc này mới nhớ mở điện thoại lên, xem tình hình ở trường học một chút.

Kiếp trước, lúc chết có quá nhiều tiếc nuối, sống lại, cô đem hết sự quan tâm cho Lục Hạo Đình, căn bản không có tâm trạng quan tâm đến chuyện ở trường!

Nhưng theo sự hiểu biết của cô đối với Lục Hạo Đình, hắn nhất định đã xử lý xong chuyện!

Anh Hạo Đình đây là cưng chiều cô đến cực hạn a!

Muốn biết tình huống ở Giang Châu nhất trung chỉ cần vào trang web trường lướt hoặc vào nhóm lớn, nhất định là có thể biết đại khái, đây là nơi bình thường học sinh trong trường hay nói chuyện trên trời dưới đất.

Chẳng qua là, web của trường hiện tại đang bị sập, cũng không biết đây là tình huống gì. 

Khi Cố Vân Tịch vào mấy nhóm lớn xem tình hình thì hoàn toàn bị kinh hãi. 

"Anh anh anh! Lão tử có đẹp trai không? Lão tử có đáng yêu hay không?"

Má ơi! Đây là anh Hạo Đình viết?

Cô biết rất rõ kỹ thuật máy tính của Lục Hạo Đình rất trâu bò, người này là học bá còn lợi hại hơn cả cô, có thể nói là toàn năng, kiếp trước, rất nhiều bản lãnh của cô đều được hắn dạy nên.

Cho nên tình huống của mấy người kia, Cô Vân Tịch liếc qua liền biết đối phương bị hách!

Người đào hố là ai, không nói cô cũng biết nhất định là Lục Hạo Đình!

Nhưng là, giọng điệu nói chuyện của những người này…

Đều là anh Hạo Đình viết?

Cố Vân Tịch nhìn chằm chằm thật lâu, bỗng nhiên nhịn không được mà cười lên “Phốc…”

Thật là đáng yêu!

Thật là đáng yêu!

Thật là muốn nghe anh Hạo Đình nói trước mặt cô một lần “anh anh anh! Lão tử có đẹp trai không? Lão tử có đáng yêu hay không?

Cáp cáp cáp cáp!

Lục Hạo ĐÌnh ngồi ở đầu kia ghế sa lon xem báo, bỗng nhiên thấy tiểu cô nương này cười như vậy liền hỏi: “Sao thế?”

Cố Vân Tịch quay đầu, cặp mắt xinh đẹp kia hiện nụ cười rõ ràng như vậy, Lục Hạo Đình bị ánh mắt sáng ngời kia làm cho rung động!

Cười híp mắt nhìn Lục Hạo ĐÌnh một lúc lâu, Cố Vân Tịch nói: “Anh rất đẹp trai! Cũng rất đáng yêu?”

Lục Hạo Đình: “...”

“Hắc hắc hắc hắc…” Thấy phản ứng này của Lục Hạo Đình, Cố Vân Tịch càng cười lợi hại, trực tiếp đứng lên nói: “Em muốn đi làm chút việc, anh đợi em nha!”

Nói xong liền chạy!

Lục Hạo Đình: “...”

Sau khi suy nghĩ một hồi, mới phản ứng lại câu nói đó, nha đầu này đoán chừng là đã lên nhóm lớn trường học xem những thứ đó!

Tiểu nha đầu không có lương tâm, hắn giúp cô hả giận, cô lại cười nhạo hắn!

Chẳng lẽ hắn học giọng điệu không giống ư? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play