CHƯƠNG: THƯỢNG NGUYÊN TƯƠNG THÂN
Thư Thịnh hai tay nâng cao bức thư họa do hoàng đế ngự tứ, mỉm cười đọc lớn: “Bệ hạ đặt tên cho ngọc Như Ý phỉ thúy là ‘Dạ Lang mỹ mộng’, đây chính là vinh dự tối cao, mong quý sứ mau lĩnh thưởng tạ ân, chớ phụ một phen mỹ ý của bệ hạ.”
Trên điện, đông đảo quan viên cùng các sứ thần nghe thấy bốn chữ “Dạ Lang mỹ mộng”, đều không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt buồn cười.
Nét buồn bực khi nãy của Hoài Vương lập tức tan biến, y ha ha cười lớn, quay sang Mông Liệt giọng điệu châm chọc nói: “Hoàng huynh ban thưởng thật chuẩn xác quá rồi.”
“Mông đại nhân tuy không cẩn thận làm vỡ lễ vật vốn định dâng tặng quốc chủ các ngươi, nhưng ít ra cũng nhận được bức thư họa bệ hạ ngự bút. Ngươi mang về dâng cho Nam Giao quốc chủ làm lễ mừng, cũng vậy thôi.”
Sắc mặt Mông Liệt đen như đáy nồi, giận dữ trừng mắt nhìn y, hàm răng nghiến chặt, “Ngươi…” hồi lâu mà vẫn không nói nổi thành lời.
Sứ thần Bột Hải Quốc là Thành Quận Vương chẳng thèm che giấu, cười thành tiếng, châm chọc: “Xem ra cái gọi là trọng bảo của Nam Giao quốc cũng chỉ đến thế. Phí bao công sức, đi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành Khải Quốc hiến bảo, kết quả quăng vỡ mất một món phỉ thúy giá trị liên thành, cuối cùng chỉ được ban cho một bức thư họa. Ta mà là quốc chủ Nam Giao, không tức chết mới lạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play