CHƯƠNG: ĐIỀU TRA XƯỞNG SẮT VĂN HƯNG
Huyện Văn Hưng vốn là một huyện nổi tiếng về luyện sắt, lưng tựa khu mỏ Văn Hưng, nơi đây có mạch quặng sắt lộ thiên lớn nhất phương Bắc Đại Khải. Tài nguyên khoáng sản tại đây vô cùng phong phú, ngoài quặng sắt còn có mỏ than, mỏ đồng, một ít tích quặng, đá cẩm thạch và đá hoa cương.
Ngoài xưởng sắt do quan phủ Văn Hưng quản lý, nơi này còn có vô số xưởng tinh luyện tư nhân, thợ thủ công tụ họp khắp nơi, suốt ngày trên đường phố huyện thành vang vọng tiếng rèn sắt, ngay cả trong không khí cũng mơ hồ phảng phất mùi luyện kim.
Huyện thành lưng dựa dãy núi mà xây, đường sá khúc khuỷu quanh co, cộng thêm mùi rỉ sắt thường xuyên phiêu tán, đối với người như Tiêu Thanh Minh – khứu giác nhạy bén lại mù đường – quả thực không mấy dễ chịu.
Khi hắn cùng một đoàn tùy tùng cưỡi xe ngựa vào huyện thành, lập tức thu hút sự chú ý của cư dân quanh vùng. Họ dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh trang sơ lược nửa ngày, sau khi dò hỏi rõ vị trí xưởng sắt, liền thẳng hướng đó mà đến.
Xưởng sắt tọa lạc dưới chân núi có mạch khoáng, lưng tựa đoạn sông Lâm Dương – nơi giáp ranh Kinh Châu và Ninh Châu. Sắt sản xuất mỗi năm của xưởng, ngoài vận chuyển đường bộ cung ứng cho Ninh Châu, Hoài Châu và Kinh Châu, phần lớn còn phải dùng đường thủy để chuyên chở.
Đường thủy vận chuyển có ưu thế về sản lượng lớn nhưng tốc độ chậm; còn đường bộ lại hao tổn nhiều và tốn phí nhân lực. Mãi đến khi tuyến quốc lộ đầu tiên nối từ huyện Lâm Dương Kinh Châu đến Ninh Châu hoàn thành, việc vận chuyển đường bộ mới thuận tiện hơn không ít, song vấn đề về sản lượng vận chuyển thì trước sau vẫn chưa thể giải quyết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play