Edit Ngọc Trúc
Việc này trôi qua đến ngày thứ năm thì người của Cao gia tới.
“Đi Tứ Xuyên xa xôi như vậy, thật sự là không đuổi kịp. Dùng tạm xuyên tục đoạn với xuyên ngưu tất thay thế được không?” Lão bản họ Cao tỏ ra khá khó xử.
“Được, vậy thì làm như thế đi. Ngươi cứ phái người tới Tứ Xuyên, cố gắng mang theo càng nhiều hai loại dược liệu đó càng tốt. Đương nhiên, ta thì vẫn thích hạt giống thuốc hơn.” Văn Cảnh Huy cũng không quá làm khó, thời đại này giao thông cách trở, tốc độ chậm chạp, việc không theo kịp cũng là lẽ thường.
Tứ Xuyên nổi tiếng với câu “đường Thục khó đi”, mùa đông mà đi một chuyến rồi quay về, có khi phải kéo dài tới tận mùa xuân. Mà Cao lão thái thái cứ ba ngày lại phải châm cứu một lần, hắn cũng đâu rảnh rỗi gì cho cam!
“Có điều nếu đã đổi thuốc thì phải tăng liều… Ngươi đợi một chút, ta đi tính lại liều lượng.” Văn Cảnh Huy làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu đồng ý thay đổi phương án.
Dù vậy, Cao lão bản cũng rất có tâm. Hắn lập tức sai thêm người đến Tứ Xuyên, tìm những người đang buôn bán hoặc làm nghề thuốc tại đó, bảo họ ngoài hai loại dược kia, nếu Tứ Xuyên còn có hạt giống thuốc gì hay ho thì cũng gom luôn mang về. Dù sao những thứ khác thì hắn có thể khó tìm, chứ hạt giống thuốc ấy, cũng chẳng phải là báu vật gì ghê gớm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT