Edit Ngọc Trúc
Thời buổi này, muối ăn với mỡ lợn đều là thứ quý hiếm, gắn liền với tiền tài, là vật phẩm được coi trọng bậc nhất!
Nhà khách của Văn Cảnh Huy cũng chỉ có ba gian phòng, Cao lão thái thái cùng hai người hầu ở một gian, Cao lão bản mang theo tiểu nhị ở một gian khác, còn phu xe của lão bản thì ở gian chính giữa, trải tạm cái ván giường để ngủ. Làm vậy là để tiện trông cái lò sưởi trong tường, không cho lửa tắt bởi lão thái thái sợ lạnh.
“Nhi tử à, ngày mai con quay về huyện thành thì lập tức truyền tin về nhà, sai người dưới quyền đến tiệm vải nhà họ Mạnh ở trấn Lũng Sơn, không cho bọn họ làm ăn nữa. Về sau chỉ cần là vải vóc nhà họ Cao đưa ra ngoài, tuyệt đối không thể xuất hiện ở trấn Lũng Sơn! Ai đến cầu xin cũng vô dụng.” Cao lão thái thái bị bệnh dày vò bao lâu nay, khó khăn lắm mới thấy được chút ánh sáng, nhất định không thể để bị dập tắt quá sớm.
“Nương cứ yên tâm, nhi tử nhất định làm ngay!” Cao lão bản vừa bước ra khỏi cửa phòng mẫu thân, lập tức gọi tiểu nhị đi sắp xếp chuyện quay về ngày mai.
“Lão bản, ngài không thể đi mà!” Một lão bộc đi theo đến vội vã giữ lại, vẻ mặt lo lắng: “Lão thái thái một mình ở đây, đất khách quê người, ngài đi rồi thì bà ấy phải làm sao?”
“Vậy ông nói phải làm sao giờ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT