Edit Ngọc Trúc
“Uống đi, uống đi! Cữu mẫu à, đây là thứ tốt thật đấy, rượu thuốc đó! Ngàn vàng cũng khó mua được! Uống đi mà, xin người đấy!” Tính trẻ con trong hắn tràn ra hết, cứ bám riết lấy kỷ cữu mẫu mà làm nũng. Nếu không phải Võ đại mắt sắc tay nhanh giữ chặt hắn lại, e là hắn đã vung tay áo mà lắc lư loạn xạ rồi.
Kỷ cữu mẫu trở lại rất nhanh, mang về câu trả lời vẫn như cũ không có chút cảm giác nào. Điều này khiến Văn Cảnh Huy càng thêm chắc chắn: rượu thuốc bất lão phải dùng lâu dài mới có hiệu quả, ít nhất lần đầu uống vào sẽ không có phản ứng rõ ràng.
Cuối cùng, hắn và Võ đại đến nơi ở của gia tôn Mục gia. May mà lão gia tử ngủ muộn, còn chưa nghỉ, mà Mục Túc cũng đã nghe gia gia chuyện ban ngày. Lúc này, y trợn to mắt xác nhận: “Văn tiên sinh, gia gia ta nói, nói ngài hôm nay, cái kia…”
Nói đến đây thì lắp bắp, còn chỉ tay lên cái rương bện bằng rơm treo trên tường.
“Là ta nói, đúng là thật.” Đối mặt với hai gia tôn Mục gia, kỳ thật hắn vẫn có chút bất an. Bằng không, hắn cũng chẳng để lão gia tử phải làm thủ công để kiếm tiền.
Trong không gian của hắn linh dược chất đầy, gạch vàng cũng đủ để dựng cả căn nhà nhỏ. Tùy tiện lấy ra mấy khối thôi cũng đủ để gia tôn hai người sống an nhàn cả đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play