Edit Ngọc Trúc
“Chiêu Tài à, trên đời này không có cuộc vui nào là không tàn. Bọn họ làm xong công việc rồi, đương nhiên phải trở về nhà mình thôi.”
Văn Cảnh Huy khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của đại oa nhi. Thật ra, lòng hắn cũng không dễ chịu. Dù biết trước rằng không thể giữ họ lại mãi, nhưng khi người ta đã muốn đi, hắn cũng chẳng thể giữ được.
Chiêu Tài tuy nhỏ nhưng nghe vậy cũng hiểu, chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói thêm lời nào. Thế nhưng, Văn Cảnh Huy biết đại oa nhi trong lòng cũng đang buồn bã.
“Không nhắc chuyện này nữa! Nào, ba ba dạy con học chữ nhé!”
Hắn không muốn thấy tiểu oa nhi buồn, liền tìm cớ để chuyển sự chú ý của bé.
Hiện tại, tiểu Chiêu Tài rất thích theo chân Văn Cảnh Huy xem hắn xử lý thảo dược. Mà Văn Cảnh Huy cũng vui lòng dạy dỗ bé. Bây giờ, nãi oa oa đã có thể bò khắp giường, hắn liền dùng loại gỗ tốt nhất đóng một chiếc sập La Hán có rào chắn. Bề mặt trải hai lớp thảm lông dệt từ len dê, bên trên phủ một lớp chiếu cói bện tỉ mỉ, thêm một tấm vải thô may kín mặt trên, rồi trải thêm hai lớp chăn mỏng bằng sa tanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play