Edit Ngọc Trúc
“Ngày mai hết mưa rồi, ta liền qua bên kia sườn núi khai đất.” Võ Đại sớm đã để mắt đến một mảnh ruộng dốc hướng dương, cách con sông không xa không gần, thuận tiện tưới tiêu khi khô hạn, hơn nữa lại là triền núi hướng dương, đất đai trông có vẻ màu mỡ.
“Ừ, ngươi xem làm đi, ta cũng không hiểu lắm về chuyện này.” Văn Cảnh Huy nghĩ nghĩ, rồi lại mở miệng bàn bạc với Võ Đại: “Còn phải tìm người chuẩn bị xây nhà, đây mới là trọng điểm. Ruộng đất bị tịch thu, chúng ta cũng không thiếu tiền để tiêu, nhưng nơi ở thì nhất định phải chuẩn bị trước. Nơi này núi sâu rừng rậm, chỉ có một nhà chúng ta, nếu không có chỗ ở đàng hoàng, đến mùa đông thì phải làm sao?”
Võ Đại gật đầu. Lời Văn Cảnh Huy nói, hắn đều hiểu, cũng bội phục hắn suy nghĩ chu toàn, mới đầu xuân mà đã tính toán đến chuyện mùa đông.
“Ta không biết làm ruộng, nhưng ta biết một ít y thuật. Ừm, lên núi hái chút dược liệu, bán cho tiệm thuốc, hoặc để dành dùng cũng được.” Văn Cảnh Huy nghĩ rằng chuyện mình biết y thuật cũng không thể giấu Võ Đại, liền nói trước một tiếng. Sau này thật sự muốn hành nghề y cũng có lý do, chứ chẳng lẽ mỗi ngày chỉ ở nhà trông trẻ con? Hắn đâu phải vú nuôi.
Ai ngờ Võ Đại lập tức nói: “Không cần ngươi đi hái thuốc kiếm tiền. Ngươi cứ lo đọc sách cho tốt là được, ta có thể lo được cho ngươi và con.”
Trong lòng Võ Đại, Văn Cảnh Huy không phải người để đi khám bệnh hái thuốc kiếm tiền. Hắn là người đọc sách, lại còn là tú tài, sau này còn phải làm cử nhân, cuối cùng là tiến sĩ đại nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT