Edit Ngọc Trúc
Lúc này Văn Cảnh Huy mới lĩnh ngộ ra, Võ đại tiết kiệm là thực hiện trong từng khắc của cuộc sống, chứ không giống hắn, chỉ chú trọng vào những chuyện lớn, còn chuyện nhỏ thì tùy tiện.
"Ừm, còn có cả việc cày bừa nữa. Năm nay cứ vậy đi, sang năm chúng ta khai hoang, chắc chắn sẽ cần dùng đến trâu. Còn nữa, lát nữa ta phải vẽ bản thiết kế xe bò cho ngươi, ngươi cứ theo đó mà đóng. Chờ khi chúng ta trở về, là có xe mới để ngồi rồi. Cái xe lừa đó thì đừng đi nữa, ngồi vào là muốn lắc đến phát điên."
Bản thân Văn Cảnh Huy không phải là người khó tính, nhưng hắn sợ hai đứa nhỏ chịu không nổi. Nuôi nấng vất vả mới khỏe lên được một chút, nếu lại bị xóc nảy đến xảy ra chuyện gì thì hắn có khóc cũng không biết khóc vào đâu.
Võ đại cúi đầu cười khẽ, lời Văn Cảnh Huy nói tuy không khách khí, nhưng lại là sự thật. Chỉ là nơi này là chốn thâm sơn cùng cốc, dù có muốn cải thiện cũng không có cách nào, bởi vì căn bản không có điều kiện.
Giữa trưa là phải ngủ trưa!
Võ đại không có thói quen này, hoặc có thể nói, nơi này đến cả Huyện thái gia tám phần cũng không có thói quen đó. Nhưng Văn Cảnh Huy có, mà đã có thì Võ đại cũng bị bắt phải ngủ theo. Chỉ là hắn căn bản không ngủ được!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT