Edit Ngọc Trúc
"Được, ăn no rồi, ngươi sao không ăn?" Lão thái thái ăn no, phảng phất như bây giờ mới chú ý đến con dâu.
"Ta không đói bụng. Bà bà, chúng ta trở về đi, buổi chiều chúng ta liền về nhà." Lần này ra ngoài, bọn họ đã ở khách điếm một đêm, tốn không ít tiền, cũng không thể ở lâu. Không chỉ không thoải mái, lão thái bà còn luôn muốn hưởng thụ nhưng lại cứ lải nhải nàng tiêu tiền bậy bạ.
"Đi thôi, cũng không biết Đức Quý khi nào trở về. Vẫn là tiểu nhi tử của ta có tiền đồ, ngay cả sư gia trong nha môn cũng có thể xưng huynh gọi đệ." Lão thái thái rất tự hào.
Nhưng Văn Lương thị lại chỉ cong môi cười, hạ mắt xuống, kính cẩn mỉm cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy trào phúng. Tiền đồ? Còn không phải là bỏ ra nhiều bạc, người ta liền dễ nói chuyện sao? Còn tưởng rằng Văn Đức Quý có bao nhiêu bản lĩnh? Không có tiền, hắn là cái gì chứ!
Văn Hứa thị không thấy được biểu tình của Văn Lương thị, nhưng Văn Cảnh Huy lại thông qua khe hở của tấm bình phong rách, nhìn thấy một màn này.
Xem ra Văn Lương thị đối với lão thái thái này cũng không phải thật lòng hiếu thuận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT