“Vậy thì bảo bọn họ chuyển sang nơi khác rồi tiếp tục thí nghiệm đi!”

Kiến Nguyên đế mở quyển trục ra xem một lát, sau đó liền nhíu chặt lông mày.

Những bùa chú và phù văn phức tạp trong này, để cho hắn thấy đau đầu.

Vẫn là để quốc sư đến phân biệt thật giả đi.

Kiến Nguyên đế tiện tay để quyển trục qua một bên: “Những người và những

thứ ở phương bắc kia, nên giết liền giết, nên xử lý liền xử lý, đừng dây dưa dài

dòng, để Vô Tướng thần tông bắt được nhược điểm. Còn con Vọng Thiên Hống

bị cướp kia, các ngươi không cần để ý, Vô Tướng thần tông muốn nghiên cứu

phương pháp giải thi độc thì tùy bọn họ.”

Mục đích của hắn là dung thể phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu để khống chế

tứ đại Tổ thị Hạn Bạt, Hậu Khanh, Doanh Câu, Tương Thần, chứ không phải là

bản thân thi độc.

Kiến Nguyên đế lại thở dài trong lòng.

Vô Tướng thần tông nghiên cứu phương pháp phá giải thi độc, tai họa thi độc

nhất định sẽ giảm trên diện rộng.

Đây vốn là thủ đoạn hắn nhằm vào Cực Đông Băng Thành và Thiết Kỳ Bang ở

phía nam, cũng là thượng sách để kéo dài quốc vận Đại Ninh.

Ngày xưa, Huyết Nhai Đao Quân trấn áp thiên hạ 300 năm, làm cho các nơi

Thần Châu an bình hơn 200 năm.

Khi thái tổ Đại Ninh thống nhất thiên hạ, nhân khẩu Thần Châu đã cường thịnh.

Sau đó, mấy đời thái tổ, Thái tông, Cao tông, Thế tông đều chăm lo việc nước,

sau Thế tông lại có Độc Cô Thủ do một tay Thái tông và Thế tông dạy dỗ chấp

chưởng triều đình.

Đến khi vào tay Kiến Nguyên đế, thiên hạ này đã là người nhiều đất ít, đám thế

gia địa chủ các nơi còn trắng trợn cướp đoạt thổ địa.

Lúc này xuất hiện một trận thi tai có thể khống chế, là có lợi chứ không có hại

với hoàng triều Đại Ninh.

Nếu như có thể nhờ đó mà dọn dẹp ra một tảng lớn thổ địa màu mỡ, lại thêm

Nghiêm Châu, Băng Châu, Tuyệt Châu và Cực Châu ở phượng bắc, Đại Ninh

có thể kéo dài hai ngàn năm. Nhân tộc Thần Châu cũng có thể lấy được 2000

năm an bình.

Đáng tiếc là Vô Tướng thần tông lại cướp đoạt một con Vọng Thiên Hống.

Nhưng bọn họ muốn phá giải thì độc thì không khó, khó là thành phẩm.

Vô Tướng thần tông chưa chắc đã có thể chế tạo ra thuốc giải vừa hữu hiệu lại

vừa rẻ tiền.

Người áo đen nghe vậy thì hơi sững sờ, vẻ mặt hơi do dự: “Bệ hạ, vất vả lắm

chúng ta mới tìm được đám quan viên ở bắc địa chịu phối hợp với Cự linh Bất

Chu sơn. Giờ không cho bọn họ một cơ hội sao?”

“Giết!”

Ánh mắt Kiến Nguyên đế lạnh lùng: “Bây giờ bọn họ có thể cấu kết với Cự

linh, tự nhiên cũng có thể bán đứng trẫm, không thể giữ lại. Người như vậy,

luôn luôn có thể tìm thấy, chúng ta cứ đi từ từ, dù kế hoạch chậm một chút,

nhưng vẫn tốt hơn là để Vô Tướng thần tông điều tra ra.”

Sau khi thăng cấp Siêu Phẩm, hắn đã không vội vàng nôn nóng như một năm

trước nữa.

“Hạ thần tuân mệnh, chỉ là…”

Giọng nói người áo đen hơi do dự: “Nhưng mà trong những người này, còn bao

gồm cả đại tướng quân Tần Thắng!”

“Tần Thắng?”

Kiến Nguyên đế lại vô cùng đau đầu.

Đây là cái phiền phức.

Khi Tần Mộc Ca trở về U Châu, Tần Thắng vừa nghe tin đã chạy.

Vị An Bắc đại tướng quân này không muốn đầu quân cho Tần Phụng Tiên, cho

nên lại chạy trốn đến quận Long Sơn ở Tấn Châu.

Hiện giờ người này đang ra sức liên lạc với lực lượng của triều đình, hi vọng

triều đình có thể đánh vào bốn châu Băng U Cực Tuyệt, nhưng lại bị lệnh phải

thống lĩnh binh mã Tấn Châu, phòng ngự U Châu.

Khi thanh thế của Cực Đông Băng Thành đang cực thinh, một khi mất Tần

Thắng, Kiến Nguyên đế cũng không biết chọn người nào để chống đỡ cục diện

phương bắc.



Cùng lúc đó, trên một đỉnh núi ở Nghiêm Châu, tận mười ba vị Cự linh nhất

phẩm đang tụ tập ở đây.

Ngồi dưới tay bọn họ là ba vị Dực Nhân tộc nhất phẩm.

Những Dực Nhân này chỉ cao hơn một trượng, sau lưng mọc một đôi cánh màu

xám đen, phần đùi thì lại như vuốt chim, toàn thân đều được bao trùm bởi lông

chim.

Phía dưới Dực Nhân lại là ba thân thể cực kỳ cường tráng, toàn thân bọn họ đều

bao trùm bởi nham thạch; đối diện với những người đá này, là ba cường giả nửa

người nửa ngựa của Bán Mã tộc.

Đây là ba bộ tộc mạnh mẽ nhất ở Nghiêm Châu, đương nhiên là trừ Cự linh ra.

Phía dưới bọn họ còn có mười bảy sinh vật hình người có thân thể và tướng

mạo khác nhau.

Khi bọn họ hít thở thì linh khí trong hai mươi dặm quanh đây đều hội tụ lại đỉnh

núi này.

Ngồi trên cao nhất chính là chiến soái Hoàng Hắc Huyền của Bất Chu sơn.

Vị cự linh Siêu Phẩm này rõ ràng là đã khôi phục thương thế sau trận chiến

Thương Lang nguyên.

Tinh thần của hắn rất tốt, mặt đầy ửng hồng, ánh mắt lại rất lạnh lùng nghiêm

nghị: “Ta vẫn giữ ý kiến cũ, bây giờ không phải thời cơ để ra tay! Chiến trường

tốt nhất của chúng ta là ‘Thiên Quật nguyên’. Sở Hi Thanh hiện thân ở Thiết

Châu là rất có vấn đề, có thể là có ý dụ địch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play