Năm canh giờ sau sau, một người áo đen cầm một con ‘bồ câu Lưu quan Kim

Vũ’ đi vào trong Duyên Anh điện của hoàng cung.

Đây là tẩm cung của Kiến Nguyên đế, cũng là nơi hắn sinh hoạt hàng ngày.

“Bệ hạ!”

Người áo đen khom người quỳ trên mặt đất: “Có tin tức từ Thiết Châu truyền

đến.”

“Thiết Châu?”

Kiến Nguyên đế đang phê duyệt tấu chương, lại nhìn con bồ câu trong tay người

này một chút, liền phất tay áo ra hiệu cho tất cả thái giám và thị nữ lui ra ngoài.

Mãi đến khi tất cả mọi người rời đi hết, Kiến Nguyên đế mới tò mò hỏi: “Xảy ra

chuyện gì? Có liên quan đến Vọng Thiên Hống?”

“Đúng vậy!” Ánh mắt người áo đen nghiêm túc: “Sở Hi Thanh tìm thấy một tòa

căn cứ ở quận Thiên Bích của bọn họ. Tình huống không tốt lắm, không chỉ

Hoàng Tư Nguyên sa lưới, mà con Vọng Thiên Hống bọn họ bồi dưỡng cũng

rơi vào tay Vô Tướng thần tông.”

“Thuộc hạ lo lắng Hoàng Tư Nguyên sẽ không chịu đựng nổi, sẽ khai ra người

của chúng ta. Con Vọng Thiên Hống kia, cũng có thể giúp bọn họ nghiên cứu

thuốc giải thi độc…”

Tiếng nói của hắn bị Kiến Nguyên đế đánh gãy: “Ngươi nói là Sở Hi Thanh đi

đến quận Thiên Bích?”

Người áo đen nghe vậy thì ngẩn ngơ, nhưng vẫn khom người đáp lại: “Vâng!

Sở Hi Thanh bây giờ đang ở quận Thiên Bích. Hắn còn để cự thần Vĩnh Hằng là

Thần Xích Hỏa tuyên dương chuyện này, cố gắng kích phát địch ý của đám Cự

linh kia.”

“Ngay cả một ít thuộc hạ của thần cũng vì thế mà bại lộ, may mắn là hạ thần

chọn người ổn thoả. Bọn họ đều là tử sĩ có tâm trí cứng cỏi, đã uống thuốc độc

tự sát ngay sau đó.”

“Thú vị!”

Kiến Nguyên đế hiển nhiên là không quan tâm đến tính mạng của đám tử sĩ kia,

hắn để ý là Sở Hi Thanh.

“Cái thằng nhãi ranh này lại rời khỏi Vô Tướng thần sơn vào lúc này, đây rốt

cuộc là vô cùng tự tin với binh pháp của Tần Mộc Ca? Hay vẫn là có mưu đồ gì

khác? Sau khi rời khỏi Vô Tướng thần sơn, một khi chiến sự Nghiêm Châu có

biến, hắn cứu viện thế nào? Dựa vào Dục Nhật thần chu sao?”

Dựa vào tình báo của hắn, trên Vô Tướng thần sơn có bố trí trận pháp truyền

tống, phối hợp với ‘đạo tiêu’ mà đại quân mang theo, có thể giúp Sở Hi Thanh

vượt qua hai vạn dặm, hàng lâm trên chiến trường.

Đây là do thân thể Sở Hi Thanh cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm Nhai Tí Đao có thể

phản xạ tất cả, đã không sợ bão táp trong không gian.

Nhưng mà một khí Sở Hi Thanh rời khỏi Vô Tướng thần sơn, thì hắn sẽ mất

phần tiện ích này.

Người áo đen không biết Kiến Nguyên đế căn bản là không hỏi hắn, thần sắc

hắn hơi do dự: “Hạ thần không biết, nhưng hạ thần cảm thấy rất kỳ quái. Sở Hi

Thanh chạy đến Thiết Châu vào lúc này, lại còn cố tính gióng trống khua

chiêng, chỉ sợ người khác không biết.”

“Tuy rằng mục đích của hắn là kích phát địch ý của Cự linh, dùng Thần Ý Đao

Tâm để tìm kiếm kẻ địch. Nhưng hạ thần vẫn luôn có cảm giác vị Vô Cực Đao

Quân này đang cố ý, có thể hắn đang muốn tất cả mọi người biết, hắn đang ở

Thiết Châu.”

“Vậy sao?”

Kiến Nguyên đế thưởng thức cái bút lông sói trong tay mình.

Một cái hô hấp sau, Kiến Nguyên đế lại dừng lại, khóe môi hắn cong lên:

“Truyền tin tức cho Nghiêm Châu, bảo bọn họ nghĩ biện pháp tiết lộ cho đám

Dạ Lang tộc và Cự linh kia. Bọn họ đã nhường cho quân tiên phong của Tần

Mộc Ca bốn quận rồi, là lúc nên đánh.”

Kiến Nguyên đế nghĩ thầm, trận chiến này thắng bại ra sao, tử thương thế nào,

cũng có liên quan gì với hắn đâu?

Dù sao chết đều là Cự linh Dạ Lang tộc và đám dị tộc Nghiêm Châu kia.

Nếu Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca có nắm chắc chiến thắng Cự linh Nghiêm

Châu.

Vậy hãy để cho hắn nhìn xem, hai người này rốt cuộc là có lá bài tẩy nào?

“vâng!” Vẻ mặt người áo đen nghiêm túc: “Thần sẽ dùng phương thức an toàn

nhất để truyền đạt tin tức này.”

Trong lòng hắn cảm thấy đây là làm điều thừa.

Mặc kệ là Thiết Sơn Tần thị hay là đám Cự linh Nghiêm Châu, tất cả đều không

phải kẻ câm điếc.

Bọn họ làm sao có thể không chú ý đến hành tung của Sở Hi Thanh? Thiết

Châu có động tĩnh lớn như vậy, bọn họ có thể không biết sao?

Nhưng người áo đen vẫn dứt khoát đáp lời.

Hắn biết vị đế quân này để ý chính là an toàn, không muốn để lại bất kỳ chứng

cứ nào liên quan đến Cự linh.

Vẻ mặt Kiến Nguyên đế khá là thỏa mãn: “Tiếp tục quan tâm đến Nghiêm

Châu! Một khi có biến, liền báo cho trẫm biết. Còn nữa, tiến độ Vọng Thiên

Hống thế nào rồi? Tư liệu Bất Chu sơn hứa hẹn và hàng mẫu đã đến hay chưa?”

Người áo đen nghe vậy liền lấy một quyển trục ra khỏi ống tay áo, cung kính

dâng lên cho Kiến Nguyên đế.

“Bệ hạ! Thể phục chế của Vọng Thiên Hống đời đầu sẽ được đưa đến kinh

thành vào hai ngày sau. Quyển trục này là tư liệu thí nghiệm của Cự linh Bất

Chu sơn, còn cả phương pháp chế tạo thể phục chế. Hạ thần tự mình giáp sát, có

thể đảm bảo đám Cự linh kia không gian lận.”

“Nhưng mà bọn họ vẫn chưa thể hoàn thành thí nghiệm, thể phục chế này vẫn

còn rất nhiều khuyết điểm. Bệ hạ muốn dùng nó để hiệu lệnh tứ đại Tổ thị, e

rằng vẫn còn chưa đủ.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play