Edit:Yan

Sau khi có được lời hứa của Lục Nhất Lan, Hoắc Nịnh gần như tăng gấp đôi sức chiến đấu.

Anh ta dồn toàn lực, gần như có thể dễ dàng nghiền nát Hoắc gia.

Tần Ngạn đại diện NM gây khó dễ cho Hoắc gia.

Lúc này, mọi người trong Hoắc gia mới phát hiện ra rằng…

Ba năm trước, Hoắc Nịnh liên tục giới thiệu khách hàng từ nước ngoài, từng bước mở rộng kinh doanh, và những doanh nghiệp này thường xuyên xung đột với các công ty địa phương.

Nhưng!

Các công ty nước ngoài trả nhiều tiền hơn! Vì vậy, tài nguyên của Hoắc gia có phần nghiêng về họ.

Bây giờ, công ty nước ngoài đột nhiên bội ước trong dự án hợp tác mới nhất!

Dự án này chiếm hơn một nửa vốn lưu động của Hoắc gia! Nói rút là rút, mặc dù họ đã nhận được tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng nguyên khí của họ vẫn bị tổn thương.

"Anh nói anh cũng không ngốc, anh xem chiêu rút củi đáy nồi này, chẳng phải là trực tiếp chơi Hoắc gia xong rồi sao?" Tần Ngạn nâng ly rượu.

Hoắc Nịnh ừ một tiếng, rồi nói: “Chỉ là một nước cờ này, đã đi trong ba năm.”

"Xùy." Tần Ngạn vẫy tay, “Được rồi, tôi biết anh lợi hại, ba năm, có vất vả không? Nhưng! Anh đừng quên, ba năm vất vả của anh, cuối cùng chẳng phải là một ngày liền bại sạch sao.”

"Thế này hay, anh làm xong chuyện này, NM cùng anh cùng nhau tai tiếng khắp nơi, anh tốt nhất nên nghĩ xem, truyền thông nước ngoài sẽ đánh giá anh thế nào." Tần Ngạn cũng bó tay, câu nói "mỹ nhân hương, anh hùng trủng" trong nước quả không sai!

Một người phụ nữ!

Khiến Hoắc Nịnh thần hồn điên đảo, suýt nữa quên cả họ của mình.

Tần Ngạn lải nhải, phát hiện Hoắc Nịnh lại cười, anh ta ồ một tiếng, “Không phải chứ, anh còn cười... Hoắc Nịnh, anh điên rồi à?”

“Anh hiểu cái gì.”

"Ồ, tôi không hiểu!" Tần Ngạn xùy một tiếng, “Anh nói đi, nữ thần của anh lại hứa với anh cái gì?”

"Cô ấy hứa sau chuyện này, sẽ cùng tôi đến M quốc, trong nước thế nào, tôi không quan tâm." Hoắc Nịnh ngước mắt, “5% điểm đó, tôi đã bảo Chu Dẫn chuyển cho anh rồi.”

“……”

Tần Ngạn kêu một tiếng, “Không phải chứ, 5% đó! Anh tổng cộng chỉ có 51%, chuyển 5% cho tôi, anh muốn thoái vị à?”

Anh ta chỉ nói đùa thôi, không ngờ người đối diện lại bật cười.

“Anh thật kỳ lạ, mấy năm nay tôi không thấy anh cười, hôm nay cười đến hai lần, có phải anh...”

"Câm miệng." Hoắc Nịnh liếc nhìn anh ta, “Tôi cười, không liên quan đến anh.”

“NM, anh cứ quản cho tốt, đợi cô ấy ra nước ngoài, tôi muốn cùng cô ấy đến trường, tôi muốn chăm sóc cô ấy, làm gì có thời gian đến công ty.”

“Chỉ có loại độc thân cẩu như anh còn muốn đến công ty để tán gái mới thích hợp làm tổng tài.”

“……”

“!”

"Mẹ kiếp!" Tần Ngạn kêu lên rồi đứng dậy, “Anh cút đi cho tôi! Hoắc Nịnh, anh tốt nhất cầu nguyện đừng gặp tôi ở M quốc, nếu không tôi đánh chết anh!”

"Ồ." Hoắc Nịnh cười khẩy rồi đứng dậy, “Anh đừng quên, hợp đồng của người anh thích vẫn ở trong tay tôi, muốn sống sung sướng, anh nên lấy lòng tôi mới đúng.”

“Cút ——”

"Ừ." Hoắc Nịnh vỗ vỗ quần áo, rồi ánh mắt ấm áp, “Anh nói đúng, cô ấy còn đang đợi tôi ở nhà, tốn thời gian nói chuyện với anh thật lãng phí.”

“Nhớ đấy, sau chuyện này, kiếm cho tôi mấy cái thư mời nhập học của học viện âm nhạc M quốc, hai cái, chúng tôi muốn cùng nhau nhập học.”

“Tìm cho tôi căn hộ nữa, tôi muốn chung cư, loại một phòng ngủ, hiểu không?”

“Anh, muốn 'khai trai'? Cô ấy đồng ý sao!”

Hoắc Nịnh mở cửa rồi quay đầu lại nhìn, “Nói nhiều quá, trách không được độc thân.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play