Năm ba đại học, cha của Phó Trì qua đời, để lại một công ty đầy rẫy những lỗ hổng và món nợ chồng chất.
Mẹ anh bị chủ nợ ép đến mức tự tử bằng thuốc.
Chỉ trong một đêm, thiên chi kiêu tử rơi xuống tận đáy bùn lầy. Suốt gần một tháng, tôi không thể gặp được anh.
Cho đến ngày đó, anh với dáng vẻ tiều tụy, đôi vai trĩu nặng, bước ra từ căn phòng, câu đầu tiên thốt ra là: “Em đi đi, anh không muốn làm lỡ dở em.”
Tôi nghiến răng nhìn anh: “Anh nghĩ em thích anh vì cái gì? Vì tiền của anh hay vì gia thế của anh?”
“Phó Trì, anh đúng là đồ khốn.” Tôi đỏ mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi, lau thế nào cũng không hết.
Anh bước tới, cúi người, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc mà, Mạn Mạn. Anh không nỡ rời xa em, nhưng anh làm sao dám để em ở bên một người như anh bây giờ…”
Khi đó, Phó Trì chỉ còn lại một thân một mình, ngoái đầu không còn cha mẹ, nhìn tới cũng chẳng thấy ánh sáng tương lai.
Nhưng dù thế nào, ước nguyện của anh chưa bao giờ thay đổi. Phó Trì vẫn muốn cùng Hứa Mạn bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn.
Lúc anh khởi nghiệp, khó khăn về vốn, tôi đã lén đưa anh số tiền mẹ tôi dành dụm làm của hồi môn cho tôi.
Khi biết nguồn gốc số tiền ấy, anh gối đầu lên vai tôi, nhưng lại dùng tay giữ chặt sau gáy tôi, không để tôi quay lại nhìn anh.
“Cô gái ngốc, dù anh có kém cỏi thế nào, cũng không đến mức phải dùng đến số tiền này của em.”
“Em cứ giữ kỹ đi, rồi sẽ đến ngày nó được dùng vào nơi cần thiết.”
Sau đó, khi sự nghiệp vừa có chút khởi sắc, anh gặp khó khăn với nhà đầu tư. Mỗi ly rượu giá mười vạn, đêm đó anh kéo về được hai triệu đầu tư, nhưng lại phải nhập viện vì thủng dạ dày.
Khi ấy, anh thường xuyên bận đến nửa đêm, có những lần thức khuya đến mức đau dạ dày, liền vào phòng ngủ tìm tôi, áp khuôn mặt lạnh buốt vào lòng bàn tay tôi, nhỏ giọng gọi một cách ấm ức: “Mạn Mạn.”
Giấc ngủ của tôi vốn rất sâu, nhưng chỉ cần anh gọi một tiếng là tôi liền tỉnh dậy ngay.
Những lúc anh mệt mỏi cực độ, anh vùi đầu vào lòng tôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi đó, tôi luôn nhẹ nhàng xoa bụng cho anh, một tay đặt lên sau gáy anh vỗ về. Phần tóc ngắn được cắt gọn, từng sợi đen bóng như mực, chính là nơi tôi yêu thích nhất mỗi ngày.
Anh nói: “Mạn Mạn, anh sẽ không để em phải hối hận vì đã ở bên anh.”
Sau này, trên đỉnh núi tuyết, cơn gió lạnh lẽo vô tận hòa thành bản nhạc đệm cho anh.
Tại vịnh Thánh Ni Bồi, những con sóng lớn trở thành tấm voan đội đầu của tôi.
Màn cầu hôn của Phó Trì chấn động thế gian, hàng ngàn cư dân mạng cố gắng đào tìm danh tính của nhân vật chính phía sau buổi lễ ấy.
“Hứa Mạn, em có đồng ý lấy anh không?”
Khi ấy, tôi đã đáp lại thế nào nhỉ?
Tôi nhớ rồi, ánh mắt tôi tràn ngập hình bóng anh, tôi đưa tay che miệng, niềm hạnh phúc hiện rõ trong đôi mắt.
Mọi lý trí sụp đổ, niềm tin hóa thành cơn sốt cuồng nhiệt, nghiêm túc và thành kính: “Em đồng ý, Phó Trì. Em yêu anh, yêu anh rất nhiều.”