"Một trăm năm rồi, cuối cùng ta cũng đợi được ngày ngươi nở hoa!" 

Trời còn chưa sáng, bên cạnh một căn nhà tre nhỏ, giữa mảnh ruộng vuông vắn, có một cây cỏ đuôi chó yếu ớt.  

Bên cạnh cây cỏ đuôi chó là một thanh niên ăn mặc rách rưới, tay cầm một chiếc đèn cầy đã tàn lụi, cây nến trong đó gần như đã cháy hết. Nhìn qua cũng biết cuộc sống của hắn khá chật vật.  

Hắn nói “một trăm năm”, nhưng bề ngoài vẫn là một thanh niên chỉ tầm đôi mươi. Chỉ có điều quầng thâm dưới mắt lộ rõ, không biết đã thức trắng bao nhiêu đêm.  

Hắn đang chờ cỏ đuôi chó nở hoa.  

Nói là cỏ đuôi chó, thực ra đây là Ngân Châu trăm năm, một loại tiên thảo thượng phẩm.  

Cái tên Ngân Châu bắt nguồn từ việc khi nó nở hoa, những bông hoa nhỏ bé lấp lánh như hạt ngọc bạc, tinh xảo thanh nhã.  

Nhỏ nhưng lại cực kỳ hữu dụng.  

Ngân Châu trăm năm mới nở hoa một lần, mỗi lần nở trăm bông, mà mỗi lần luyện dược chỉ cần dùng một đóa nhỏ.  

Loại hoa này có tác dụng thần kỳ, có thể phục hồi linh căn bị tổn hại, hơn nữa hầu như không có tác dụng phụ đáng kể.  

Một trăm năm trước, Phương Độ vô tình có được hạt giống Ngân Châu từ tay một lão già sắp chết. Chính lão bị loài hoa này vắt kiệt sinh mệnh.  

Chết một mình chưa đủ, còn phải kéo theo người khác. Hạt giống ấy rơi vào tay Phương Độ cũng chính là nhờ lão.  

Nhưng lão già đó không ngờ rằng, Phương Độ chẳng có gì nhiều, chỉ có một thứ: hắn sống rất dai. 

Hắn tình cờ có được cơ duyên, trời ban trường sinh.  

Thêm vào đó, điểm mạnh nhất của hắn chính là sự kiên trì.  

Mười năm chưa được thì hai mươi năm, một trăm năm không nở thì chờ hai trăm năm.  

Chỉ cần sống đủ lâu, thì đến sắt đá cũng nở hoa.  

Trường sinh cộng với kiên trì, nhìn khắp tu chân giới, hắn chính là kẻ vô địch.  

Nhưng bản thân Phương Độ lại chẳng hề ý thức được điều đó.  

Kỹ năng của hắn là trồng trọt.  

Sở trường của hắn là trồng trọt.  

Sở thích của hắn cũng là trồng trọt.

Suốt một trăm năm, thế giới bên ngoài xáo trộn không ngừng, nhưng hắn vẫn ngày ngày cày cuốc, tận hưởng những tháng ngày bình yên.  

Ai cũng đừng hòng cản trở hắn trồng trọt.

Ai dám phá hoại ruộng của hắn, hắn sẽ giết kẻ đó.  

Một trăm năm qua, cũng có kẻ không biết điều xâm phạm vào địa bàn của hắn. Nhưng tất cả đều bị hắn cầm cuốc đánh đuổi.  

Lâu dần, bên ngoài truyền tai nhau rằng trên ngọn núi này có một gã điên, suốt ngày ôm khư khư một cây cỏ đuôi chó, lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.  

Phương Độ không quan tâm người khác đánh giá thế nào.  

Phàm nhân sống chẳng qua trăm năm, thoáng chốc như gió thoảng mây bay.  

Cha biết hắn, con của cha từng nghe nói về hắn, đến đời cháu thì… đã dọn đi nơi khác rồi.  

Suốt trăm năm qua, hắn vẫn ở đây, một lòng chờ Ngân Châu khai hoa.  

Ngày Ngân Châu nở rộ, ngọn núi nơi hắn sống đón chào vị khách đầu tiên.  

Một thiếu nữ khốn khổ.  

Nàng khoác trên người một bộ giá y không vừa vặn. Bộ hỷ phục lộng lẫy bị cành cây quệt rách, vải vóc rách bươm, tóc búi lộn xộn, rối bời.  

Lúc nàng xông vào núi, Phương Độ đang hái Ngân Châu.  

Hắn đặt hai tay vào lớp đất khô mềm, xoa xoa lòng bàn tay, sau đó vỗ sạch bụi để tay khô ráo hơn.  

Sau đó, hắn lấy ra một cây bút lông nhỏ và một chiếc khay gỗ chỉ to bằng bàn tay. Hắn cầm nhẹ cán bút bằng hai ngón tay, tỉ mỉ quét từng bông hoa Ngân Châu rơi vào khay.  

Cho đến khi đóa hoa cuối cùng rơi xuống, Phương Độ lại lấy từ trong ngực ra một thanh trúc mỏng, bắt đầu đếm từng bông hoa trong khay.  

"Một, hai, ba..." 

Hắn cẩn thận đếm từng bông, vừa đếm vừa dùng thanh trúc múc từng bông hoa bỏ vào lọ gốm nhỏ.  

Công việc này đòi hỏi sự kiên nhẫn.  

Nhưng hắn sống lâu rồi, mà điều hắn có nhiều nhất chính là kiên nhẫn.  

“Một trăm bốn mươi chín, một trăm năm mươi.”

Hóa ra có đến một trăm năm mươi bông!

Điều này nhiều hơn so với dự tính của Phương Độ rất nhiều. Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cẩn thận nâng lọ gốm trong lòng bàn tay.  

Giờ chưa thể đậy nắp ngay, cần phải mang về nhà tre trước, đợi thời tiết tốt rồi mới đem ra phơi.  

Nếu không, hơi ẩm quá nặng, Ngân Châu sẽ bị thối rữa, không thể sử dụng.  

Phương Độ vui vẻ đứng dậy, một tay đỡ đáy lọ gốm, tay kia nắm chặt miệng lọ, định quay về nhà tre.  

Đúng lúc này, hắn va thẳng vào thiếu nữ vừa vội vã xông vào sân.  

"Aiyo!"  

“Khoan đã, hoa của ta!”

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, còn Phương Độ thì hốt hoảng tột độ.  

Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đang ngã xuống, Phương Độ chỉ kịp liếc nàng một cái, vội đưa tay ra.

Phương Độ vững vàng đón lấy lọ gốm.  

Thiếu nữ ngã sõng soài trên đất: "…"  

Phương Độ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn.  

May quá, hoa của hắn không bị mất đi một bông nào.  

"Suýt nữa thì mất trắng trăm năm công sức rồi…"  

Vừa lẩm bẩm, hắn vừa quay người định đi về nhà tre.  

Vừa nhấc chân lên, hắn mới phát hiện giữa con đường nhỏ có một hòn đá đỏ rực rỡ vô cùng.  

“Ủa? Ở đây có người này.”

"…"  

Thiếu nữ lộ ra vẻ câm nín, còn Phương Độ chẳng có chút áy náy nào.  

“Lạc đường à? Đi thẳng, rẽ phải là xuống núi.”

Xem ra, đây không phải lần đầu tiên hắn gặp chuyện như thế này.  

Nhưng thiếu nữ lại đầy kinh ngạc.  

“Công tử này… sáng sớm thấy một tân nương vận hỷ phục chạy vào núi, ngươi không thấy tò mò sao?”

Phương Độ hỏi ngược lại nàng: “Có gì mà tò mò?”

Hắn nghiêng đầu.  

“Ta từng thấy tân nương bị nhà chồng truy sát, rồi xách đao phản sát cả nhà phu quân của mình. Cũng từng thấy tân nương bị ép cưới âm thân, sau đó châm lửa thiêu rụi quan tài. Còn từng gặp tân nương là nam nhân...”

“Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!”

Thiếu nữ vung tay đến mức sắp để lại tàn ảnh, vội vàng ngăn hắn lại.  

Đừng kể nữa, càng kể càng rợn người.  

Phương Độ chậc lưỡi, có vẻ tiếc nuối.  

"Ta còn chưa kể xong mà."  

Hắn như thể vẫn chưa khoe khoang đủ vậy.  

Cuối cùng thiếu nữ cũng tin hắn không phải người thường. Người ta vẫn đồn rằng trên ngọn núi hoang này có một kẻ điên chỉ lo trồng trọt, hôm nay nàng đã tận mắt chứng kiến rồi.  

Chỉ là… hắn không ăn thịt người, cũng chẳng làm hại ai, ngoài việc nói chuyện hơi lộn xộn một chút thì cũng không có gì bất thường.  

Nàng tự đứng dậy, chẳng quan tâm đến lớp bùn đất dính trên người, tò mò ghé đầu nhìn qua.  

“Đây là ruộng của ngươi?”

"Đúng vậy." 

Phương Độ liền nhường chỗ, chỉ cần có người quan tâm đến ruộng của hắn, hắn sẽ thấy vô cùng tự hào.  

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào cây Ngân Châu trông héo rũ kia, khóe môi giật giật.  

“Ngươi chỉ trồng một cây hoa thôi sao?”

Thế thì sao?" Phương Độ thấy câu hỏi này thật kỳ lạ. “Trồng một cây cũng là trồng, trồng cả mẫu cũng là trồng, quan trọng là tâm thái.”

Vạn mẫu ruộng tốt hay chỉ một tấc đất nhỏ bé, trong mắt Phương Độ chẳng có gì khác biệt.  

Lần đầu tiên thiếu nữ nghe quan niệm này, thấy thật mới lạ.  

“Ngươi nói ngươi trồng cây này suốt một trăm năm… chẳng lẽ ngươi chỉ chờ duy nhất một lần nó nở hoa?”

“Đúng vậy.”

"Ngươi không thấy chán sao?" 

“Cái gì gọi là có hứng, cái gì gọi là chán? Mỗi ngày ta đều có thể sống để chờ cây hoa này nở. Sống, chờ đợi. Chỉ cần biết hai điều đó là đủ rồi.”

Phương Độ thực sự có một tâm thái tuyệt vời, một trăm năm làm một việc mà không phát điên, quả thật đã tu luyện đến cảnh giới nhất định rồi.  

Thiếu nữ vốn là người có tâm hồn trong sáng, chỉ vài câu nói, nàng cũng lĩnh hội được điều gì đó từ Phương Độ.  

Nàng lẩm nhẩm lại lời hắn nói, nghiền ngẫm, rồi bật cười rạng rỡ.  

“Người đời nói ngươi là kẻ điên, ta thấy chẳng qua họ không hiểu được ngươi mà thôi.”

Phương Độ dùng đầu ngón tay chà nhẹ lớp bùn còn dính trên lọ gốm.  

“Ta không cần thế gian hiểu ta. Các ngươi sống chẳng qua trăm năm đã chấm dứt, tốt xấu gì rồi cũng hóa thành một nắm đất vàng. Còn chẳng bằng bông hoa này, sáng tối đều bên ta.”

Thiếu nữ cảm nhận được phần nào tính cách của hắn. Người trong núi này chẳng vướng bụi trần, có một nét thiên nhiên thuần khiết chưa từng bị nhuộm màu.  

Nàng cười cười.  

“Hồng trần cũng có vui buồn của hồng trần. Chính vì tuổi thọ của phàm nhân ngắn ngủi nên mới có những thăng trầm dữ dội, sóng gió khôn lường. Đó là một cuộc đời khác. Nếu ngươi không muốn bước vào, có lẽ, ngươi có thể làm người chứng kiến nó.”

Bỗng nhiên Phương Độ hỏi ngược lại nàng: “Còn ngươi thì sao? Một thân hỷ phục lộng lẫy, vì sao lại trốn vào ngọn núi hoang này?”

“Ta…”

Thiếu nữ thoáng chần chừ, đôi mắt khẽ khép lại rồi lại mở ra, ánh nhìn đã trở nên tươi sáng rực rỡ.  

Nàng nói: “Ngày mai ta sẽ lại đến núi này, tiên sinh có thể giữ lại cho ta một chén trà không?”

Phương Độ đáp lại nàng: “Trà thô trong núi, nếu khách đường xa không chê, có thể nhấm nháp một chén.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play