Nàng nói xong, lại thấy Chu Hành Xuân không có phản ứng gì rõ ràng, liền biết ông đã biết từ lâu.
Phó Nhiêu vội hỏi: “Nếu Đại điện hạ trúng độc, ngài nên có cách cứu cậu bé từ lâu rồi chứ!”
Chu Hành Xuân nhấc mí mắt liếc nhìn Phó Nhiêu một cái, nếu nói không kinh ngạc là giả, kinh ngạc không phải ở chân tướng câu chuyện, mà ở Phó Nhiên là người đầu tiên nhìn ra chân tướng trong mười năm này.
“Hạ Du nói với ta, ngươi kế nghiệp Trần Nhất Sơn ở Thanh Châu, y thuật của người này không tệ, chỉ là quá ngạo mạn, không cho phép người ngoài có nghi ngờ hay làm trái.” Nói rồi, sắc mặt ông hòa hoãn đôi phần, hơi tươi cười: “Nếu tính về y thuật đỉnh cao, tổ mẫu của ngươi cũng nên tính là một người, đáng tiếc đời này lão phu không có duyên gặp bà ta, không ngờ, lại có thể nhìn thấy hậu nhân của bà ta.”
Phó Nhiêu không muốn nghe ông nói đến chuyện đó, nước mắt trong đáy mắt đã bốc lên, đôi tay vịn y án, chân mày rung động hỏi: “Chu Thái y, vì sao ngài không giải độc cho Đại Hoàng tử?”
Chu Hành Xuân thấy vẻ kiên trì của nàng, cuối cùng nhắm mắt, than thở mà nói: “Nếu ngươi nghiệm ra cậu bé trúng độc, vậy có thể nghiệm ra xuất xứ độc không? Có thể giải không?”
Vẻ mặt Phó Nhiêu nghiêm lại, hồi tưởng lại gốc độc đó, bỗng tỉnh ngộ: “Độc này hòa với m.á.u cậu bé, bất luận là gan bàn chân hay đầu ngón tay đều hòa như một, không có gì hơn kém, tương sinh tương khắc, với tình hình đó, hoặc là từ nhỏ cậu bé được nuôi bằng thuốc, cộng sinh với thuốc độc, hoặc là từ trong bụng mẹ cậu bé đã mang theo độc…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play