Thục Phi thấy thế, ung dung khảy vòng ngọc trên tay, chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu nương nương chớ giận, Bình Khang cũng chỉ lo lắng thay người, sợ việc này người bị người ta lừa gạt, sau đó tội danh trị cung không nghiêm lại rơi xuống đầu nương nương, khiến bệ hạ không vui.”
Trán Hoàng hậu hiện ra sắc xanh, xem ra không xử trí Phó Nhiêu không được.
Hạ Linh chỉ muốn nhanh chóng bình ổn chuyện này, không ngừng dập đầu với Hoàng hậu, trong chốc lát, trán hiện ra vết máu: “Nương nương, đều do thần nữ sai, một mình thần nữ làm thì một mình thần nữ sẽ chịu, ngài phạt thần nữ đi!”
Phó Nhiêu thấy tuy tiểu cô nương này hồ đồ, nhưng cũng có mấy phần trách nhiệm, lòng sinh chút không đành, nàng ngước mắt nhìn về phía Công chúa Bình Khang: “Xin hỏi Công chúa, ngài vừa nói thần nữ dẫn theo Hạ cô nương đi cùng chính là việc sai phạm, không biết là phạm vào lỗi gì?”
Công chúa Bình Khang hơi nhíu mắt, một tia ánh sáng lạnh b.ắ.n lên người Phó Nhiêu: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cuộc săn mùa thu ai muốn tới thì tới? Danh sách chỉ có hạn, nếu không sao mỗi năm các phủ đều tranh vỡ đầu?”
“Lời của Công chúa rất đúng.” Phó Nhiêu gật đầu: “Theo thần nữ biết, bệ hạ ra chỉ, các huân quý hoặc phủ đệ quan lại đều có suất đăng kí nhất định, tuy thần nữ chỉ là một Điển Dược sứ bát phẩm của Thái Y viện, nhưng thần nữ còn một thân phận khác là Huyện chúa nhị phẩm. Theo ý chỉ bệ hạ, thần nữ có vài suất, chỉ là gia mẫu có bệnh trong người, ấu đệ cầu học, suất của thần nữ không có ai, mà thần nữ trùng hợp quen biết Hạ cô nương, nên đưa nàng ta đến, danh ngạch do Lễ bộ quy định, đâu có quy định cần phải dẫn ai tới?”
Lúc trước nàng và Hạ Du dám làm ra việc này cũng là nắm được lỗ hổng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play