Tuy Tiền Linh Ngọc không biết nói tiếng Anh, nhưng thấy Diệp Chước trò chuyện rất tốt với mấy người nước ngoài, cũng có thể thấy được, Diệp Chước thật sự rất lợi hại.
Sao lại như vậy được?
Diệp Chước ngay cả cấp hai còn chưa học xong, làm sao cô ấy biết tiếng Anh?
Hơn nữa còn nói tốt như vậy.
Điều này là không thể!
Lý Bác Dương là lớp trưởng môn tiếng Anh, sao có thể không bằng một học sinh cấp hai?
Trước đây, Tiền Linh Ngọc thường khoe khoang Lý Bác Dương trước mặt chị Lưu, hạ thấp Diệp Chước, bây giờ Diệp Chước như đang tát thẳng vào mặt bà ấy ngay trước mặt chị Lưu, bà ấy sao có thể dễ chịu được chứ?
Không chỉ trong lòng không dễ chịu, mặt mũi cũng có chút không giữ được.
Người khó chịu không chỉ có Tiền Linh Ngọc.
Còn có Lý Bác Dương.
Ý định ban đầu của cậu ấy là muốn chị Lưu gọi Diệp Chước đến để Diệp Chước xấu mặt, không ngờ, không ngờ, Diệp Chước không những không xấu mặt, ngược lại còn thể hiện rất xuất sắc.
Rạng rỡ chói lọi!
Lòng bàn tay Lý Bác Dương ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Diệp Chước.
Diệp Chước cứ đứng như vậy, trên đỉnh đầu là ánh đèn sáng ngời, dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn đã tinh xảo của cô, lúc này càng thêm lạnh lùng quyến rũ.
Những người phía sau đều trở thành phông nền cho cô.
Cô ấy rất xinh đẹp.
Cũng rất tự tin.
Trên khuôn mặt lạnh lùng không thấy bất kỳ cảm xúc căng thẳng nào.
Giống như cô ấy đang đối mặt không phải là bảy người nước ngoài, mà là những người bạn quen thuộc của mình vậy.
Nói năng tự nhiên.
Ưu nhã hào phóng.
Thể hiện phong thái của một cường quốc một cách trọn vẹn.
Không.
Cô ấy không nên như vậy.
Lý Bác Dương nắm chặt tay.
Diệp Chước không nên như vậy.
Vì học lực cao hơn Diệp Chước, gia thế tốt hơn Diệp Chước, nên trước mặt Diệp Chước, Lý Bác Dương luôn có một loại cảm giác ưu việt.
Nhưng hôm nay, Diệp Chước đã giẫm đạp lên cảm giác ưu việt mà cậu ấy luôn tự hào.
Diệp Chước như vậy cũng khiến cậu ấy nhìn thấy một loại cảm giác xa cách.
Lý Bác Dương rất khó chịu.
Cậu ấy thậm chí không dám tin đây là sự thật.
Diệp Chước không nghĩ nhiều như vậy, sau khi trao đổi tốt với mấy khách hàng nước ngoài, liền cầm cuốn sổ nhỏ đi vào bếp sau.
Bàn khách này dị ứng với thịt cá và gừng, nên phải vào bếp sau trao đổi với đầu bếp.
Mấy người nước ngoài quay đầu giơ ngón tay cái về phía Tiền Linh Ngọc và họ, miệng nói GOOD!
Tiền Linh Ngọc và Lý Bác Dương đều có chút xấu hổ.
Chị Lưu cảm thán, "Trời ơi! Không ngờ cô Diệp lợi hại như vậy! Thật không nhìn ra! Linh Ngọc, cô nói có đúng không?"
"Đúng... đúng vậy." Khóe miệng Tiền Linh Ngọc gượng gạo nở nụ cười cứng ngắc.
Nghĩ ngợi, Tiền Linh Ngọc nói tiếp, "Thật ra chỉ giỏi tiếng Anh, không có học lực cũng không được đâu chị Lưu, chị chưa xem tin tức sao? Bà cụ nhặt rác ở khu du lịch kia cũng biết tiếng Anh mà?"
Biết nói vài câu tiếng Anh thì có là gì?
Dù cho biết nói vài câu tiếng Anh vớ vẩn, chẳng phải vẫn phải làm công cho bà ấy sao!
Chỉ là một con bé làm công!
Có gì đáng khoe khoang chứ.
Con trai bà ấy hiện đang học trường trung học nổi tiếng, sau này còn học đại học danh tiếng, sau khi bước ra xã hội, sẽ là người thuộc tầng lớp thượng lưu, sẽ cưới vợ giàu có xinh đẹp, bước lên đỉnh cao cuộc đời!
Diệp Chước cứ chờ đó mà làm công cho bà ấy cả đời đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiền Linh Ngọc dễ chịu hơn nhiều.
Nghe vậy, trong lòng Lý Bác Dương cũng dễ chịu hơn nhiều.
Tiền Linh Ngọc nói đúng.
Biết nói tiếng Anh thì sao?
Cô ta nói tiếng Anh tốt như vậy, chẳng phải vẫn làm công cho nhà họ sao?
Địa vị của cậu ấy vẫn cao hơn Diệp Chước.
Học lực của Diệp Chước vẫn thấp hơn cậu ấy, dù có biết nói tiếng Anh, cũng không cứu vãn được học lực và địa vị thấp kém của cô ta.
Lý Bác Dương quay đầu nhìn Tiền Linh Ngọc, "Mẹ, con về phòng đọc sách trước đây." Cậu ấy nhất định phải học hành chăm chỉ, thi vào trường đại học tốt, sau này, Diệp Chước chỉ là một học sinh cấp hai, cậu ấy là hậu tiến sĩ* ưu tú.
*Hậu tiến sĩ: chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học để lấy kinh nghiệm hoặc nâng cao trình độ khoa học
"Đi đi con." Tiền Linh Ngọc từ ái gật đầu.
Sau khi Lý Bác Dương đi, Tiền Linh Ngọc nhìn chị Lưu, "Chị Lưu à, người ta ấy mà, chỉ có tài ăn nói suông thì không được, phải có thực tài, đó mới là bản lĩnh thật sự! Sau này tôi chỉ chờ hưởng phúc của Bác Dương nhà tôi thôi!"
Chị Lưu nói: "Tôi thấy tiểu Diệp không phải người bình thường, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn."
"Nó thì có thể làm nên chuyện lớn gì?" Tiền Linh Ngọc vẻ mặt khinh thường, "Chẳng phải chỉ biết vài ba câu tiếng chim kêu thôi sao?"
Chị Lưu nói tiếp: "Không chỉ biết nói tiếng Anh, Linh Ngọc, cô không thấy sao, từ khi Diệp Chước đến, việc buôn bán của quán thịt nướng chúng ta đột nhiên tốt hẳn lên sao?"
Đây là chuyện mà mọi người đều thấy rõ.
Tiền Linh Ngọc cạn lời nói: "Việc buôn bán của quán tốt lên thì liên quan gì đến nó? Thời gian trước tôi vừa nâng cấp công thức bột nướng, lượng khách đột nhiên tăng lên là vì hương vị ngon hơn!"
Ban đầu Tiền Linh Ngọc cũng tưởng việc buôn bán của quán đột nhiên tốt lên là vì Diệp Chước.
Sau này bà ấy phát hiện không phải vậy!
Vì đúng lúc Diệp Chước đến làm, bà ấy đã thay đổi công thức bột nướng.
Cho nên, chuyện này không liên quan gì đến Diệp Chước cả.
Nói xong, Tiền Linh Ngọc có chút mất kiên nhẫn nói: "Thôi được rồi chị Lưu, chị đừng đứng đây nữa, vào bếp sau xem có gì cần giúp không đi."
Chị Lưu đến bếp sau, thấy Diệp Chước đang lau khay, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Chước, vẻ mặt sùng bái nói: "Tiểu Diệp, vừa nãy cháu thật sự lợi hại quá! Nói liến thoắng, cô nghe mà choáng váng luôn!"
Diệp Chước cười nói: "Cô Lưu, cháu đâu có lợi hại đến thế, cô nói quá rồi."
Kiếp trước những người bên cạnh Diệp Chước đều là đại gia, biết vài ba câu tiếng Anh, thật sự không phải chuyện gì hiếm lạ, cho nên, Diệp Chước cũng không để ý.
"Lợi hại! Đương nhiên là lợi hại rồi!" Chị Lưu nói tiếp: "Tiểu Diệp, ngoài tiếng Anh, cháu còn biết nói tiếng của nước nào khác không?"
Chị Lưu có một cảm giác rất kỳ lạ, chị ấy cảm thấy Diệp Chước chắc chắn còn biết tiếng khác.
Diệp Chước cầm khay lên, vẻ mặt không để ý nói: "Ngoài tiếng Anh, thì cũng có tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Đức... rồi tiếng Hàn nữa ạ."
Cũng?
Nghe xem đây có phải tiếng người không?
Chị Lưu nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Chước.
"Tiểu Diệp à, cháu... cháu… trước đây cháu nói mình học cấp ba ở đâu nhỉ?"
"Bắc Kiều ạ." Diệp Chước trả lời.
Trước đây vì Tiền Linh Ngọc, chị Lưu không để lời nói của Diệp Chước trong lòng.
Bây giờ, chị ấy đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Chước.
Diệp Chước căn bản không phải đến làm công, cô ấy thật sự chỉ tạm thời thay Diệp Thư đến làm thôi.
Tối nay bà cụ Sầm không đến.
Đã quen với việc ở cùng bà cụ hơn nửa tháng, bà cụ đột nhiên không đến, Diệp Chước có chút không quen, cả buổi tối nhìn về phía ngã tư rất nhiều lần.
Nhưng mãi đến gần giờ tan làm, bà cụ vẫn không đến.
Sau khi tan làm, Diệp Chước không rời đi ngay, mà đến quầy thu ngân, tìm Tiền Linh Ngọc.
"Cháu có chuyện gì sao?"
Diệp Chước nói tiếp: "Cô ơi, cháu làm ở đây sắp được một tháng rồi."
"Thì sao?" Tiền Linh Ngọc ngẩng đầu nhìn Diệp Chước.
Diệp Chước đến đây để cầu bà ấy nhận làm chính thức sao?
Bà ấy biết ngay Diệp Chước sẽ có ngày mở miệng cầu xin bà ấy mà.
"Cô ơi, lúc đầu mẹ cháu muốn từ chức, cô nói cần một tháng để tuyển người mới, nên cháu mới đến thay mẹ cháu làm một tháng này, bây giờ cô đã tìm được nhân viên mới chưa ạ? Dù sao ngày kia cháu sẽ nghỉ việc." Cô ấy đến đây cũng là để nhắc nhở Tiền Linh Ngọc, tránh đến lúc đó lại gây tranh cãi.
Cái gì?
Tiền Linh Ngọc khó tin nhìn Diệp Chước.
Diệp Chước không phải đến cầu xin bà ấy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play