Văn Nhân Khoái khẽ cụp mắt, nhìn thiếu niên trước mặt đang dùng ánh mắt đầy ỷ lại nhìn mình, trong đáy mắt thoáng gợn sóng, như có thứ cảm xúc nào đó đang chầm chậm hình thành.
Hắn nghĩ, đã thu nhận y làm đồ đệ, vậy bản thân cũng nên gánh lấy trách nhiệm của một vị sư tôn. Mà sai lầm do lòng riêng nhất thời của hắn gây ra… không nên bắt một thiếu niên vô tội đến gánh chịu.
Dù tư chất của y không cao, thì cũng nên dốc lòng dạy dỗ. Nếu thật sự không được nữa thì… với năng lực của hắn, nuôi một kẻ rảnh rỗi cũng chẳng hề gì.
Chỉ cần hắn không vượt qua giới hạn, chỉ cần họ mãi chỉ là sư đồ …
“Nam Thư, ngươi có nguyện ý chịu khổ không?” Giọng nói trầm thấp mà ôn hòa kia, vang lên trong khoảng không lạnh lẽo, lại xen vào một tia dịu dàng mông lung xa xăm, như thánh âm quanh quẩn giữa trời đất khiến người ta bất giác say mê.
Sở Nam Thư vừa đắm chìm trong âm điệu kia, vừa thấy bất ngờ – Ủa? Vậy là sư tôn chịu để mắt tới mình rồi sao? Sao tự dưng lại khai sáng vậy?
Y gật gật đầu nhỏ lông tơ mềm mại, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn người đàn ông trước mặt tựa thần tiên giáng trần, trong đáy mắt chan chứa khát khao.
“Chỉ cần sư tôn nguyện ý nhận con, khổ mấy con cũng cam lòng!”
Câu nói ấy vang lên khiến bao người xung quanh đỏ hoe mắt – Cảm động quá đi mất! Đây là một thiếu niên khao khát được sư tôn dẫn dắt tới nhường nào! Phù Tễ Tiên Tôn, ngài ngàn vạn lần đừng bỏ rơi y! Muốn ôm về nuôi quá!!!
【Điểm thương xót của người qua đường +1 +1 +1…】 Ký chủ giỏi thật đấy!
Văn Nhân Khoái thoáng day dứt nhìn y, đưa tay khẽ vuốt lên gáy trắng như ngọc của Sở Nam Thư. Một đạo phù văn hình mặt trời màu vàng nhạt từ chỗ ngón tay chạm vào tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Hắn trầm giọng: “Ấn ký này mang một tia thần thức của ta, từ nay ngươi sẽ thật sự là đệ tử của Văn Nhân Khoái ta. Gặp nguy hiểm, nó sẽ giúp ngươi một tay.”
…Và đồng thời truyền tín hiệu vị trí của con về cho ta, để ta lập tức đến bảo vệ.
Sở Nam Thư tò mò giơ tay sờ loạn sau gáy, mò mãi không thấy gì, lại vô tình chạm trúng ngón tay chưa kịp rút về của Văn Nhân Khoái.
Cả hai đều khẽ sững người, nhưng không ai lên tiếng.
Văn Nhân Khoái cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt ngón tay. Cảm giác mềm mịn chợt thoáng qua ấy… khẽ khàng khiến lòng hắn ngứa ngáy.
Ngay sau đó, hắn mặt không đổi sắc phất tay áo. Trước mặt liền hiện ra một chiếc xe thú to lớn kiên cố, hình dáng như cỗ xe khổng lồ, chỉ là phía trước là hai con kỳ lân uy mãnh kéo xe.
“Theo ta.”
Sở Nam Thư đây là lần đầu tiên được ngồi loại xa thú phi hành này, vừa lên xe đã không kìm được tò mò, mắt nhìn khắp nơi.
Bên trong xe không gian cực rộng, bày cả giá sách, giường mềm nghỉ ngơi, bàn trà điểm tâm, hệt như một gian phòng nhỏ, đầy đủ tiện nghi.
y nhìn trong xe chưa đã, lại hiếu kỳ vén rèm nhìn ra ngoài. Chỉ thấy bóng người dưới đất càng lúc càng bé, chẳng mấy chốc bị mây trắng tầng tầng che khuất, chỉ còn vài cái bóng mờ ảo.
“Sư tôn định đưa con đi đâu vậy?”
Y hơi nghiêng người dựa lại gần Văn Nhân Khoái, người kia đang cầm sách đọc. Một mùi hương lạnh thanh thoát vờn quanh hai người. Sở Nam Thư lần nữa bị dung mạo ấy làm chấn động.
Chỉ thấy người đàn ông kia một tay chống cằm, tay kia lật sách, ngón tay thon dài, tóc bạc như suối, dáng vẻ lười biếng cực độ, lại đẹp đến kinh hồn.
Văn Nhân Khoái nghe hỏi, mới dời tầm mắt khỏi trang sách, khẽ mỉm cười nhìn tiểu đồ đệ hiếu kỳ: “Sâu trong Linh Uyên. Sau này, ngươi sẽ sống cùng ta ở đó.”
Một câu nói khiến mặt Sở Nam Thư bỗng đỏ bừng, vành tai cũng đỏ ửng, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Cái này… quá mức yêu nghiệt rồi…
Khoan đã, thế là thuận lợi “sống chung”… à không… thuận lợi vào thẳng vực Linh Uyên rồi sao?!
【Ôi chao ôi chao~ Nhịp ký chủ tim đang cao lắm đó nha~】
Câm miệng!
Đột nhiên xa thú dừng lại ổn định, Sở Nam Thư bước xuống cùng Văn Nhân Khoái.
Y vừa đứng vững đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Họ đang ở đỉnh núi cao vút, vạn trượng mây bay. Dưới chân là biển sương mù và gió dài cuồn cuộn. Phía trên là trời xanh ngút mắt, mây lững lờ trôi. Mặt trời đang lặn, ráng chiều đỏ rực như lụa rải khắp chín tầng trời.
Quả thật là tiên cảnh…
Nghiêng mặt ngắm cảnh, gò má thiếu niên nhuộm ánh đỏ dịu của hoàng hôn, đôi môi xinh đẹp hé ra vì chấn động, còn đôi mắt phượng trong trẻo kia vì phong cảnh như tranh mà long lanh rực rỡ.
Văn Nhân Khoái phải thừa nhận – thiếu niên này… còn đẹp hơn bóng hình mơ hồ trong ký ức hắn.
Sở Nam Thư bất ngờ quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn đang dừng trên mình. y khựng lại một thoáng, rồi liền cười tươi ngọt ngào, môi đỏ răng trắng, rực rỡ đến động lòng.
“Sư tôn, chúng ta đi thôi!”
Nói xong còn trẻ con kéo kéo tay áo hắn, hoàn toàn quên mất vừa nãy là ai miệng gọi sư tôn mà còn mang theo vài phần e dè.
Văn Nhân Khoái cúi mắt nhìn thiếu niên chỉ cao đến ngực mình, ánh nhìn dịu đi, để mặc y kéo tay áo, chẳng hề trách phạt.
Đúng là một đứa nhỏ…
Thật ra, mấy ngày trước Sở Nam Thư vừa tròn mười tám tuổi, nhưng đối với Văn Nhân Khoái – người đã sống mấy trăm năm – y thật sự chỉ là một đứa bé.