Tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Sở Nam Thư tràn đầy sự ghen tị.
Đan dược của đệ tử đứng đầu Linh Dược Phong đấy! Thứ nào mà chẳng là linh đan cao cấp? Đem ra ngoài bán thì quý giá vô cùng, có tiền cũng chưa chắc mua được…
Sở Nam Thư khẽ giật giật thái dương, vừa định lên tiếng thì đột nhiên thấy đám đông xôn xao.
“Đệ tử bái kiến Phù Tễ Tiên Tôn!”
Văn Nhân Khoái vốn định bay thẳng về vực Lâm Uyên, nhưng trong lúc lướt qua đây lại phát hiện tiểu đồ đệ của mình đang bị đám người vây quanh, không rõ xảy ra chuyện gì.
Sở Nam Thư nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm. Đây chính là sư tôn của y sao…
Chỉ thấy Phù Tễ Tiên Tôn phong tư xuất trần, lông mày và khóe mắt như phủ một tầng băng mỏng. Trên người khoác trường bào màu vân mẫu, nơi vạt áo được thêu họa tiết mây cuộn bằng chỉ vàng nhạt, mái tóc màu bạc trong nắng lấp lánh ánh sáng đẹp mắt, linh lực Đại Thừa màu vàng nhạt lưu chuyển quanh thân càng chứng tỏ tu vi vô thượng của ngài, có lẽ dung mạo của thiên thần chính là như vậy…
Chả trách trong nguyên tác, nam phụ Sở Nam Thư si mê người này mãi không dứt. Một lão nam nhân đẹp trai thế này, y cũng muốn đó chứ!!
Hệ thống: 【……Giữ liêm sỉ! Ký chủ, giữ liêm sỉ!】
Sở Nam Thư hoàn hồn, đôi mắt sáng rực nhìn Văn Nhân Khoái, giọng nói mềm nhẹ vang lên: “Sư tôn…”
Giọng nói êm ái, như quấn lấy vô vàn nhung nhớ và ngưỡng mộ, nghe mà khiến lòng người mềm nhũn.
Ba người Linh Dược Phong:???
Ngươi vừa nãy nói chuyện với chúng ta đâu có giọng điệu này! Tiểu sư đệ còn có hai bộ mặt nữa nữa sao!
“Ừ.”
Văn Nhân Khoái nhẹ nhàng phất tay áo, đôi mắt màu vàng nhạt băng lạnh khẽ lướt qua thiếu niên có khí chất thanh sạch bên cạnh, rồi lại dời đi, hờ hững đến mức dường như mỹ ngọc trần gian cũng chỉ xứng đáng được hắn liếc qua một cái.
Khí tức thuần thiện, không có dấu hiệu bị đoạt xá.
Ánh mắt nóng rực trong trẻo kia như muốn đốt cháy hắn, trong đôi mắt ấy sáng lên thứ thuần khiết lạ thường, tựa như toàn bộ tinh tú trên trời đều rơi vào đáy mắt, khiến hắn không dám nhìn lâu thêm nữa.
Hắn biết bản thân vẫn luôn cố tránh né điều gì đó.
Hắn sợ.
Sợ nội tâm bấy lâu kiên định của mình… sẽ dao động.
Có lẽ nhận ra được sự né tránh cố ý ấy, Sở Nam Thư hơi cụp mi, trong mắt lộ ra một tia tủi thân.
Đôi mắt vốn ngập tràn yêu mến cũng tối đi vài phần, như một con thú nhỏ bị dội gáo nước lạnh, cẩn thận giấu đi mất mát. Cảnh tượng đó khiến tất cả những người xung quanh đang âm thầm quan sát đều thấy nhói lòng.
Thậm chí có kẻ gan to thầm trách cứ Phù Tễ Tiên Tôn lạnh lùng với thiếu niên như vậy.
“…Sư tôn… đây là canh cá đệ tử nấu…”
Thiếu niên lại kiên nhẫn lên tiếng, cố gắng bắt chuyện với sư tôn của mình. Chỉ là ánh mắt y không còn sáng bừng nữa, trong đáy mắt còn đọng một tầng hơi nước mong manh khiến ai nhìn cũng xót xa.
Nỗi thất vọng và uất ức ấy hóa thành vô số chiếc kim nhỏ, âm thầm đâm vào lòng tất cả mọi người, bao gồm cả vị Phù Tễ Tiên Tôn lạnh lùng kia.
Trên đôi tay trắng nõn còn lưu lại vài vết xước vì thái rau, bát canh được bọc mấy lớp vải thô cẩn thận. Có thể thấy thiếu niên đã vô cùng tâm huyết, vậy mà lúc đưa ra, hai tay lại khẽ run rẩy.
Hình ảnh đó khiến tất cả bất giác nghẹn thắt trong lòng.
Ôi, thật là một tiểu đáng yêu khiến người ta thương quá mà.
Vụ Thiên Trầm thậm chí còn to gan nghĩ thầm, nếu Tiên Tôn không nhận thì ta nhận! Dù có khó uống ta cũng ực một hơi cho hết, không để tiểu mỹ nhân buồn lòng.
Văn Nhân Khoái nhìn dáng vẻ dè dặt ấy, lòng thoáng dâng lên mấy phần hối hận.
Trong thẳm sâu, hắn tự trách mình – thiếu niên này đáng ra nên giống lúc ở Linh Tuyền, linh khí vui vẻ, chứ không phải lủi thủi một mình buồn bã như thế này.
Ngay khoảnh khắc Sở Nam Thư muốn thất vọng thu tay về, bỗng cảm giác tay nhẹ bẫng.
Văn Nhân Khoái đưa tay gạt vải bọc thô ráp, mở nắp bát canh, không chút chần chừ, cầm lấy bát sứ mộc mạc đó, ngửa cổ uống cạn lớp canh sữa trắng đục bên trong.
Mọi người đều nhìn thấy gương mặt thiếu niên ngay lập tức ngơ ngác ngây dại, đến cả sợi tóc trên đỉnh đầu cụp xuống cũng lập tức phấn khích dựng thẳng lên.
Ánh sao lại trở về trong đôi mắt ấy.
Mọi người: Đáng yêu quá… Cảnh này thật đẹp.
Vụ Thiên Trầm: Thèm quá… Canh này thơm thật! Ta nhất định phải lôi Tiểu Mỹ Nhân về làm tiểu đệ! Mà thôi, ta làm tiểu đệ của y cũng được!
【Hảo cảm của người qua đường +1 +1 +1… +10086…】
Hệ thống chết lặng nhìn màn biểu diễn đầy nước mắt của ký chủ nhà mình, kinh ngạc vô cùng.
Không hổ là ký chủ – thần của Bạch Liên Hoa!
Sở Nam Thư vẫn tiếp tục diễn.
Chỉ thấy y đỏ mặt e thẹn nhận lại bát canh, ngạc nhiên phát hiện chiếc bát vốn thô nhám ấy bây giờ lại bóng láng tinh xảo. Như được khích lệ, y vui vẻ nhìn Văn Nhân Khoái, giọng nhẹ nhàng vang lên:
“Sư tôn nếu thích uống, sau này con sẽ nấu nhiều hơn cho người…”
Khoảnh khắc ấy, y tựa như một con bạch linh điểu hạnh phúc đang bay lượn giữa rừng linh khí, toàn thân tỏa ra niềm vui rạng rỡ.
Nhìn thiếu niên lại trở về dáng vẻ hoạt bát ban nãy, Văn Nhân Khoái cũng không kìm được mà khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong thoáng chốc, hắn thậm chí quên cả từ chối.
Năm đó thu nhận đứa trẻ này làm đệ tử thân truyền vốn là do một phần tư tâm, nên hắn luôn cố tình né tránh. Nhưng giờ khắc này, hắn lại thấy giữ một người như vậy bên cạnh cũng không tệ.
Chỉ là những con linh ngư đang thảnh thơi bơi lội trong Linh Tuyền trong khoảnh khắc đõ bỗng dưng đồng loạt sinh ra dự cảm nguy hiểm trong lòng.